[Bâng×Quý] Cái Giá Của Sự Trưởng Thành
Chap1:Lời thì thầm dưới mưa
Nhỏ này là khooiu á
Ê ý là...
Nhỏ này là khooiu á
fic kia mới 6chap nhưng mà đầu t nhảy idier liên tục :))
Nhỏ này là khooiu á
thôi kệ ha:3
Mưa rơi như ai oán, dội vào mái hiên căn phòng trọ chật chội giữa thành phố đầy định kiến. Nguyễn Ngọc Quý ngồi thụp xuống sàn, hai tay ôm đầu đôi mắt đỏ hoe. Cậu vừa từ nhà chạy đi.
Bà Nguyễn-Mẹ Quý
//Ném chiếc điện thoại của em vài tường// Đồ bệnh hoạn! Tao không có đứa con như mày!!
Từng chữ như nhát dai cắm thẳng vài tim. Em cứ ngỡ mình đã đủ lớn để được sống thật với bản thân. Nhưng hóa ra...trưởng thành chỉ là một cái bẫy.
Cánh cửa bật mở. Thóng Lai Bâng bước vào, ướt đẫm mưa, đôi mắt sắc lạnh nhưng tràn lo lắng.
Thóng Lai Bâng
//Nhanh chóng tiến lại phái em// Quý! Em ở đây thật à!? Anh tìm em mãi.
Nguyễn Ngọc Quý
Về đi! Em không muốn lôi anh vào mớ hỗn độn này!
Thóng Lai Bâng
Vậy em muốn chết một mình à?
Bâng bước lại, quỳ xuống trước mặt em, gỡ đôi tay đang ôm đầu ra. Cái nắm tay của anh vừa mạnh vừa dịu dàng, như ép anh phải nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Thóng Lai Bâng
Chúng ta yêu nhau...có gì sai!?
Nguyễn Ngọc Quý
Sai ở chỗ...chúng ta là con trai. Là ở chỗ em không đủ mạnh mẽ để chống lại cả cái xã hội này...
Nguyễn Ngọc Quý
Em mệt rồi!!
Thóng Lai Bâng
Thì để anh gánh phần còn lại.
Thóng Lai Bâng
Em không cần chống lại cả thế giới. Chỉ cần em tin anh...
Nguyễn Ngọc Quý
//Cười nhạt...nụ cười đầy nước mắt// Anh tưởng yêu là đủ à!?
Nguyễn Ngọc Quý
Khi ba mẹ em sẽ bảo từ mặt, khi bạn bè quay lưng, khi cả chỗ làm bảo em là thứ quái thai đáng kì thị...Thì tình yêu của anh có nuôi nổi em không!?
Không khí như ngừng lại. Bâng không trả lời. Anh nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng mặc kệ cơ thể đang run lên vì lạnh.
Thóng Lai Bâng
Nếu không thể cùng em đi một con đường dễ dàng...thì để anh dọn sạch nó!!
Comments