[Tường Lâm] Cậu Ấy Là Người Tôi Không Được Yêu
Chương 2 ( Phạm giới )
Hạ Tuấn Lâm bắt đầu công việc từ sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên quá ngọn cây. Công việc trong biệt thự nhà họ Nghiêm không khác gì quân đội: đúng giờ, đúng việc, không thắc mắc. Rửa xe, lau sàn, dọn phòng khách, giặt đồ — tất cả đều phải hoàn hảo.
Nhưng việc khó nhất lại là tránh mặt thiếu gia.
Nghiêm Hạo Tường sống ở tầng trên cùng. Phòng hắn như một khu vực cấm. Người hầu chỉ được bước vào khi được gọi, và tuyệt đối không được chạm vào bất kỳ thứ gì không thuộc phận sự.
Tuấn Lâm không ngờ, ngày đầu tiên của mình lại nhanh chóng chạm đến ranh giới đó.
Sáng hôm đó, người quản gia trao cho cậu một danh sách giặt đồ. Trong đó có một cái tên đặc biệt được khoanh đỏ: "Áo sơ mi trắng – của thiếu gia."
Trương Lam ( quản gia)
“Tự tay cậu giặt. Không máy. Và nhớ, đừng để mất cái khuy bạc bên cổ tay áo. Cái đó là đồ kỷ niệm.”
“V… vâng…”
Tuấn Lâm mang đồ xuống phòng giặt. Áo sơ mi trắng của Hạo Tường thơm mùi gỗ đàn hương — lạnh lẽo và xa cách, giống như người đàn ông mặc nó. Cậu ngâm chiếc áo trong nước ấm, dùng tay vò từng đường chỉ như thể đang chạm vào một thế giới mà cậu không bao giờ với tới được.
Cái khuy bạc rơi xuống sàn, lăn một vòng và biến mất dưới khe thoát nước.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa. Cơn mưa đầu đông làm biệt thự càng thêm lạnh. Tuấn Lâm đứng trước cửa phòng thiếu gia, tay cầm chiếc áo đã khô, lòng như có gai đâm.
Cậu không giấu giếm. Khi bị gọi lên, cậu cúi đầu, nói thật.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Em… làm rơi khuy áo rồi. Em xin lỗi…
Nghiêm Hạo Tường không nói gì. Hắn ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly rượu, ánh mắt u tối như trời ngoài kia.
Nghiêm Hạo Tường
Là khuy của mẹ tôi để lại.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Em...em ko biết , nếu em có thể
Nghiêm Hạo Tường
Ko cần // hắn cắt lời đứng dậy
Bước chân lạnh lùng tiến lại gần. Tuấn Lâm vẫn cúi đầu, không dám nhìn. Nhưng bất ngờ, Hạo Tường bóp cằm cậu, nâng mặt lên.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi nói cậu không được nhìn tôi, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Em… không… không cố ý…
Nghiêm Hạo Tường
Lần đầu tôi tha. Lần thứ hai, tôi sẽ không nhẹ tay đâu.
Hạo Tường buông tay, ánh mắt vẫn khóa chặt lấy cậu. Trong khoảnh khắc ấy, Tuấn Lâm tưởng như mình không phải đang bị ghét bỏ — mà là bị nhìn thấu. Như thể Nghiêm Hạo Tường đang cố che giấu một thứ gì đó còn lớn hơn cả sự tức giận.
Cánh cửa đóng sập sau lưng. Tuấn Lâm đứng một mình giữa hành lang dài, lưng áo ướt mưa, tay vẫn nắm chặt cái áo sơ mi thiếu một chiếc khuy.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Xin lỗi… nhưng nếu cậu hiểu em không cố ý... thì tại sao vẫn nhìn em như thế? //Cậu tự hỏi. Nhưng cậu biết — ở ngôi nhà này, người như cậu… không được quyền hỏi.//
Comments
psyche
Tác giả ơi, *khóc* *khóc* còn chưa có chương mới thì làm sao tớ mà sống :(
2025-07-05
1