[Tường Lâm] Cậu Ấy Là Người Tôi Không Được Yêu
Chương 3 ( Vết sẹo quá khứ )
Đêm buông xuống khu biệt thự nhà họ Nghiêm yên tĩnh đến lạ. Tiếng đồng hồ cổ trong đại sảnh cứ đều đặn ngân vang từng nhịp, hòa với tiếng mưa rơi trên cửa kính như một bản nhạc buồn.
Hạ Tuấn Lâm lặng lẽ thu dọn bếp. Mùi dầu rửa bát chưa kịp trôi hết khỏi tay, cậu đã nghe tiếng sấm nổ đùng đoàng ngoài trời, chớp sáng loang loáng hắt bóng người lên từng mảng tường lạnh lẽo.
Đúng lúc cậu chuẩn bị quay về phòng, một âm thanh vang lên từ tầng trên — tiếng hét.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
// Cậu khựng lại //
Một lần , rồi một lần nữa
Nghiêm Hạo Tường
“Đừng đi! Mẹ! Đừng bỏ con lại!…”
Đó là giọng của Nghiêm Hạo Tường.
Tuấn Lâm chưa từng nghe giọng thiếu gia như vậy. Nó không còn kiêu ngạo, lạnh lùng. Nó run rẩy, hoảng loạn, khàn đặc như bị bóp nghẹn trong cơn mê.
Không ai lên tiếng. Không người làm nào dám bước lên lầu.
Nhưng Tuấn Lâm đã chạy lên - như một phản xạ
Cửa phòng hé mở. Ánh đèn vàng lờ mờ. Trên giường, Hạo Tường vật vã giữa ga trải giường nhàu nhĩ, mồ hôi đẫm trán, bàn tay siết chặt tấm chăn.
Nghiêm Hạo Tường
“Mẹ… đừng… đừng chết…”
Tuấn Lâm bước tới gần. Cậu không gọi tên, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay đang run của hắn.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Cậu chủ… không sao rồi… không sao đâu…
Nghiêm Hạo Tường
//Bất ngờ, Hạo Tường choàng tỉnh, bật người dậy, túm lấy cổ áo cậu.// Ai cho cậu vào đây
Đôi mắt hắn đỏ hoe, hơi thở gấp gáp. Nhưng vẫn đầy căng thẳng và kháng cự.
Hạ Tuấn Lâm -Tuấn Minh
Tôi… tôi nghe thấy cậu hét… tôi chỉ lo…
Nghiêm Hạo Tường
Lo? Cậu là ai mà lo? Người hầu thì chỉ cần lau sàn, giặt đồ! Đừng tưởng bước vào được phòng này là có tư cách bước vào đời tôi.
Bàn tay buông ra, nhưng lời nói rơi xuống còn nặng hơn cả cú xô ngã.
Tuấn Lâm lùi lại, cúi đầu, im lặng.
"Cậu không nên bước vào căn phòng này. Nhưng tệ hơn… là cậu không nên bước vào giấc mơ của hắn."
Hạo Tường vẫn như cũ: mặc sơ mi trắng, bước ra khỏi phòng mà không buồn liếc nhìn Tuấn Lâm đang lau sàn dưới chân. Cứ như đêm qua chưa từng tồn tại.
Nhưng chỉ có hắn biết — từ khi tỉnh dậy, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên tay hắn trong đêm vẫn khiến tim hắn dao động.
Và chỉ có Tuấn Lâm biết — câu “đừng chết” kia, đau hơn bất kỳ lời mắng nào.
(Ở một nơi nào đó, hai con người đều có tổn thương chưa lành. Nhưng một người chọn chôn chặt, còn một người chọn gánh chịu.)
Comments