#2

[...]
Đêm ấy, sau khi Trương Cực ngủ gục trên bàn, Chu Chí Hâm đã cẩn thận thu dọn sách vở lại.
Tập đề luyện thi của cả hai được anh xếp ngay ngắn thành chồng, bút bi, thước kẻ, cả hộp màu vàng in chữ "Yêu thì học đi, đừng ngủ nữa" mà Trương Cực tự tay viết bằng bút đỏ cũng được anh cất vào hộc tủ quen thuộc, ngăn thứ hai, bên phải.
Bởi Trương Cực thường xuyên ôn bài ở nhà anh, nên trong phòng anh từ lâu đã có riêng một góc nhỏ cho cậu.
Một chiếc bàn học nhỏ cạnh cửa sổ, một cái ly có hình mặt mèo luôn để sẵn trà sữa, một bộ đồ ngủ sạch sẽ được gấp gọn trong ngăn kéo, thậm chí cả bàn chải đánh răng màu cam cũng nằm ngay cạnh bàn chải của anh, yên vị trong cốc sứ đôi.
Anh đứng nhìn cậu một lúc, rồi nhẹ nhàng cúi người xuống, luồn tay qua vai và dưới đầu gối Trương Cực, dễ dàng bế cậu lên như bế một nhánh cây mảnh mai.
Thân người cậu rất nhẹ, đầu tựa vào vai anh, hơi thở phả nhè nhẹ bên cổ khiến tim anh khẽ rung một nhịp.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đồ ngốc, không biết giữ sức gì hết.
Anh lẩm bẩm, đặt cậu xuống giường, kéo chăn phủ lên đến cằm, rồi xoay người đi tắt đèn.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị rời đi, cậu lại cựa mình, đôi mắt lim dim mở hé, giọng thì thào.
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Anh... đừng đi mà... ngủ với em đi...
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
! //khựng lại, im lặng ba giây//
Rồi không nói gì, anh trèo lên giường, kéo cậu ôm sát vào ngực.
Trương Cực rúc vào người anh như con mèo nhỏ, tay vòng qua eo, chân cuộn lại như tìm kiếm hơi ấm.
Đêm ấy, cả hai đều ngủ rất ngon.
...
Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn nhè nhẹ chiếu qua rèm cửa, Chu Chí Hâm đã mở mắt.
Trong vòng tay anh, Trương Cực vẫn ngủ ngoan, má áp vào ngực anh, tóc rối nhẹ trên trán.
Ánh nắng đậu trên sống mũi cậu, khiến cả khuôn mặt trông càng mềm mại đến lạ thường.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em dậy đi, sâu ngủ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//khẽ lay, giọng trầm trầm//
Trươmg Cực
Trươmg Cực
...Ưm~...
Trươmg Cực
Trươmg Cực
//dụi mặt vào áo anh, nũng nịu//
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Cho em ngủ năm phút nữa thôi...
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không được.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Trễ giờ rồi.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//bật cười khẽ//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em muốn hôm nay lại bị cô chủ nhiệm phạt à?
Cậu không đáp, chỉ úp mặt vào cổ anh, rõ ràng là đang lười biếng cố tình.
Anh đành chịu thua, một lần nữa luồn tay bế cậu lên từ giường, thở dài bất lực.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Được rồi.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Vậy anh bế em vào nhà vệ sinh.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nhưng em phải tự đánh răng đấy.
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Yes sir~
Trươmg Cực
Trươmg Cực
//cười mơ màng, ôm cổ anh chặt hơn//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//vừa bế vừa lắc đầu, ánh mắt đầy cưng chiều//
...
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, hai người ngồi ăn sáng trong bếp.
Chu Chí Hâm chuẩn bị hai phần sandwich trứng, sữa đậu nành còn ấm bốc khói, dưa leo cắt lát mỏng xếp thành hình trái tim, món mà Trương Cực thích (nói thật là Ji khoái kiểu đấy thôi) nhất mỗi sáng.
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Anh mà học không giỏi, đi làm đầu bếp chắc cũng nổi tiếng đó.
Trương Cực nói trong lúc nhai, hai mắt sáng lấp lánh.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//rót thêm sữa cho cậu, bình thản đáp//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nếu không kèm em học, chắc anh bỏ học lâu rồi.
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Ý anh là... em phiền tới mức đó hả?
Trươmg Cực
Trươmg Cực
//làm bộ giận//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ừm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//gật đầu//
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Anh...!!
Trươmg Cực
Trươmg Cực
//giậm chân//
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Em ăn xong rồi, đi học trước đây!
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ngồi xuống.
Anh kéo tay cậu lại, giọng nhẹ như gió nhưng không cho phép cãi.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Còn chưa uống hết sữa nữa mà đi đâu?
Trươmg Cực
Trươmg Cực
...Anh đúng là độc tài.
Cậu phụng phịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, uống hết sạch.
...
Cả ngày hôm ấy, họ học hành chăm chỉ.
Lớp học sôi động, bạn bè cười nói rôm rả.
Nhưng Trương Cực chỉ chú ý đến một người.
Ánh mắt anh luôn như nam châm, dù anh chỉ lật sách, viết bài hay đơn giản là gãi đầu, đều khiến cậu không rời mắt nổi.
...
Tới chiều muộn, hai người cùng ở thư viện.
Hôm nay là ngày phát thêm sách nâng cao, ai cũng chen chúc để giành lấy vài cuốn hiếm.
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Anh đi xếp hàng giùm em nha, em ra ngoài gọi điện cho mẹ.
Trươmg Cực
Trươmg Cực
//nói, miệng nhai nốt viên kẹo bạc hà//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
//gật đầu, không quên dặn dò//
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không được đi lung tung đâu đó!
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Biết rồi~
Nhưng gọi cho mẹ xong, Trương Cực đứng tựa vào cột đèn ngoài thư viện, hai tay giấu trong túi áo khoác.
Trời nhá nhem, những bóng đèn bắt đầu sáng, vàng nhạt như những vì sao đầu tiên của đêm.
Cậu nhìn về phía cửa thư viện, nơi có rất nhiều người đang chen chúc, nhưng vẫn luôn dễ dàng nhận ra anh giữa đám đông, bởi dáng lưng ấy, thẳng và vững chãi.
Gió thổi qua, cậu rụt cổ lại, khẽ thì thầm.
Trươmg Cực
Trươmg Cực
Anh đừng lâu quá nha, em chờ.
[...]
Ngọt gì đâu á trời
Hot

Comments

Zynien

Zynien

Ko lẽ cô tính ngược

2025-07-07

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play