[Kiệt Sâm] "Nợ Em Lần Nhận Ra?"
1.
Cả sân nhà họ Lý hôm ấy ngập trong nắng. Ánh chiều tà rọi qua hàng cây dâm bụt, rớt xuống đất những vệt vàng óng như rắc bột nghệ. Bên trong tiểu viện cổng kiểu Tứ Hợp Viện, tiếng cười nói vang lên náo nhiệt, trẻ con chạy nhảy, người lớn nâng ly chúc tụng.
Giữa tất cả, một cậu bé chừng năm tuổi ngồi thu mình dưới gốc cây hồng đang trổ lác đác vài nụ hoa nhỏ. Cậu mặc áo gấm thêu long phụng đỏ rực, gương mặt nhỏ nhắn như búp bê sứ, mái tóc đen được chải gọn, trên đầu còn cài một chiếc trâm ngọc nhỏ xíu.
Cậu tên là Lý Gia Sâm, là con trai duy nhất của nhà họ Lý - gia tộc vốn làm dược truyền thống lâu đời, rất có danh tiếng ở Bắc Kinh.
Bên cạnh cậu là một cậu bé khác lớn hơn một chút - dáng người thẳng thắn, áo gấm viền vàng, đôi mắt đen sâu thẳm như nước giếng cũ. Cậu tên là Vương Lỗ Kiệt, người thừa kế duy nhất của Vương gia - tập đoàn đang lên như diều gặp gió trong giới tài chính thời đó.
Trong bữa tiệc mừng quan hệ hợp tác giữa hai gia tộc, người lớn lặng lẽ sắp đặt một "lễ đính hôn trẻ thơ" như một trò vui, như một khế ước.
Ai đó trong đám đông cười nói:
– “Hai đứa nhỏ đứng gần nhau nhìn xinh thật, sau này cưới nhau có khi thành chuyện lớn! "
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người xúm lại, dồn hai đứa trẻ ra giữa sân.
Một ông chú mặc trường sam màu lam khom người, đưa cho Vương Lỗ Kiệt một chiếc nhẫn bạc nhỏ xíu:
– “Cậu Kiệt, đeo vào cho em đi. Sau này lớn lên cưới em nhé?”
Cả người Kiệt cứng đờ, mặt đỏ bừng. Nhưng khi nhìn sang Lý Gia Sâm, đang nắm chặt gấu áo cậu, đôi mắt đen nhánh chớp chớp nhìn mình đầy chờ đợi, cậu nghiến răng, bước lên, quỳ một chân xuống đất.
Vương Lỗ Kiệt
Tay em nhỏ quá / Kiệt thì thầm, luống cuống đeo nhẫn./
Lý Gia Sâm
Vậy anh nắm chặt đi /Sâm khẽ đáp, giọng nhẹ như hơi thở./
Người lớn xung quanh lại ồ lên một tràng.
Vương Lỗ Kiệt
Không được đâu. Nếu gả cho anh, sau này em không được chơi với ai khác nữa! /Kiệt nói, vẻ mặt cố làm nghiêm./
Lý Gia Sâm
Không chơi thì thôi / Sâm lẩm bẩm, đầu cúi thấp, ngón tay run run/ em chỉ cần anh thôi…
Ánh sáng vàng hắt vào hai đứa trẻ như gói chúng lại trong một giấc mộng cổ tích ngắn ngủi. Vương Lỗ Kiệt ngước lên, nhìn khuôn mặt kia một lúc lâu, rồi thốt lên, như hứa mà cũng như thề:
Vương Lỗ Kiệt
Lý Gia Sâm, em phải nhớ. Khi anh lớn… anh sẽ quay về cưới em thật.
Lý Gia Sâm
Anh hứa rồi nha!
Vương Lỗ Kiệt
Anh hứa. Nếu thất hứa… thì anh là chó.
Sâm cười ngặt nghẽo, lăn cả ra đất, nhưng tay vẫn nắm tay Kiệt không buông. Những tiếng cười đùa, ly rượu cụng nhau, pháo giấy rơi xuống như tuyết. Trong mắt hai đứa trẻ, thế giới hôm ấy thật đơn giản.
Một lời hứa. Một chiếc nhẫn. Một nụ cười. Một vết buộc định mệnh.
Không ai trong bọn họ biết đó là lần cuối cùng cả hai cùng đứng trong ánh nắng ấm áp như thế.
Comments
# 𝙩𝙢𝙩_𝙯𝙜𝙮.ღ
nghi ẻm tiến hoá thành cún.☺️
2025-07-07
0