Chương 2:
Sáng hôm sau, hai người trở lại với trạng thái không lạnh không nhạt như thường lệ. Cứ ngỡ tối qua hai cơ thể quấn quýt không rời trên giường chẳng phải họ.
Thịnh Vĩnh Kim ngồi trên bàn ăn, tay lướt vài vòng mạng xã hội, thì bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông đối diện.
- Lần này anh đi công tác sang thành phố C, em muốn quà gì, khi về anh mua cho em.
Hiếm khi người kia chủ động bắt chuyện trước, Thịnh Vĩnh Kim nhướng mày thích thú. Bắt gặp vẻ mặt này của cô, Lạc Từ Quân hiếm khi bật cười khẽ.
- Sao vậy? Không thích quà anh tặng nữa à?
- Cũng không phải là không thích. Người ta là đang cảm thấy tiếc nuối vì không thể ở bên cạnh anh trong thời gian sắp tới mà.
- Ồ, thực sự như vậy sao?
Lạc Từ Quân chồm người về phía trước, hai tay chống lên mặt bàn, đầu kề sát đến trước gương mặt xinh đẹp đối diện, khẽ cất giọng trêu ghẹo.
- Nhớ anh hay nhớ buổi tối cùng anh, hửm?
Thịnh Vĩnh Kim không ngờ người đàn ông lạnh lùng trước mắt hôm nay lại có thể nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt như thế này.
Ngày bọn họ kết hôn đến nay cũng đã hơn hai năm, số lần gặp nhau không hẳn là ít nhưng chưa thể tính là quá nhiều. Đa số là khi cô vừa đóng máy quay về nhà nghỉ, người đàn ông này sẽ nghỉ làm ở nhà cùng cô vui vẻ.
Thật ra giữa hai người họ cũng chẳng có tình cảm gì, có thể nói là theo ý muốn của hai gia đình. Nói cách khác, cô chẳng muốn yêu đương và anh cũng như thế. Hai người họ tiến đến nhau vừa vặn có thể thỏa mãn nhu cầu của đối phương.
Đúng, chỉ đơn giản là như vậy.
- Nghĩ gì mà mặt đăm chiêu như thế hả? Ông xã của em còn chưa ra khỏi nhà, em đã nhớ đến người đàn ông nào khác rồi?
- Không có, em không giống như anh.
Lạc Từ Quân không biết từ khi nào đã đẩy chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay nâng lên vân vê dái tai mềm mềm trước mắt rồi lên tiếng.
- Anh chỉ có mình em thôi. Nếu tồn tại một người nào đó thật thì bà xã xử lý anh mất.
- Đừng có dẻo miệng.
Thịnh Vĩnh Kim hất tay anh ra, trừng mắt mang theo giọng nói chẳng hề vui vẻ gì. Chợt cô hơi khựng lại, đổi giọng hỏi.
- Hôm nay anh bị ma nhập à? Cư xử khác thường quá đi mất. Không nói với anh nữa, em đến giờ đi làm rồi. Anh... đi đường cẩn thận.
Nhìn bóng dáng nóng bỏng rời khỏi tầm mắt, đôi mắt Lạc Từ Quân híp lại. Đúng lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng reo lên phá tan không gian tĩnh lặng.
- Có chuyện gì?
Đầu dây bên kia truyền qua một giọng phụ nữa mềm mại như rót mật vào tai.
- Lạc tổng, em đợi anh ba mươi phút rồi đó. Anh mau đến đi, em sắp bị nắng thiêu chết rồi.
Lạc Từ Quân nghe vậy liền bật cười lạnh, hỏi ngược lại.
- Rốt cuộc tôi là giám đốc hay là tài xế riêng của cô thế? Tôi có nhiệm vụ phải đưa rước cô hay sao? Mười giờ chuyến bay khởi hành, cô đến được thì đến không được thì nghỉ việc đi.
Không đợi bên kia mở miệng, điện thoại đã nhanh chóng vang lên tiếng "tút tút tút" quen thuộc. Cô gái nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, cắn môi tức giận.
- Đều tại cô ta. Đợi rồi xem, tôi sẽ khiến anh phải quay lại cầu xin.
[...]
Hôm nay Thịnh Vĩnh Kim quay phim ở trường đại học trong thành phố, nếu tính khoảng cách thì chỉ lái xe tầm mười phút đã đến.
Nhưng ngặt nỗi đường đi hôm nay bị tắt nghẽn do tai nạn giao thông. Nhìn xe cấp cứu lẫn xe cảnh sát hú còi ỉnh ỏi lướt qua, Thịnh Vĩnh Kim mím môi định lấy điện thoại gọi cho đạo diễn thì người kia đã nhanh hơn một bước, gọi tới.
- Đạo diễn Giang, đường chỗ tôi bị kẹt rồi.
Bên đầu giây bên kia truyền qua một giọng nói thoải mái, trấn an cô.
- Không sao, đoàn làm phim không gấp. Huống hồ hôm nay cô chỉ có vài cảnh, tôi nâng lịch quay phía sau lên trước cũng được.
Nghe vậy, Thịnh Vĩnh Kim liền thở phào nhẹ nhõm. Phải nổ lực suốt mười năm cô mới giành được sự hợp tác với đạo diễn Giang lần này, nếu để phật lòng ông, vậy chẳng phải mọi cố gắng của cô xem như đổ bể rồi sao?
Cô không dám nghĩ tiếp hậu quả sau đó nữa, miệng rối rít cảm ơn vị đạo diễn kia.
Cuộc gọi vừa kết thúc cũng vừa hay cảnh sát đã đến để điều tiết giao thông. Khúc đường kẹt cứng cũng giãn ra đôi chút, người bên trong lẫn bên ngoài cũng dễ thở hơn.
Lúc Thịnh Vĩnh Kim đến trường đã là một giờ chiều, cơm trưa còn chưa ăn, bụng sắp dính vào da lưng luôn rồi. Cô vừa đặt mông ngồi xuống ghế, bỗng một bàn tay cầm hộp cơm đưa đến trước mặt, từ bên cạnh truyền sang một giọng nói nhẹ nhàng.
- Tôi để giành lại hộp cơm này cho cô đấy.
- Thầy... thầy Thẩm?
Trước ánh mắt kinh ngạc của cô, Thẩm Đông Ca khẽ bật cười lên tiếng.
- Sao vậy? Không muốn ăn đồ tôi lấy à. Vậy thì...
- Không dám, làm phiền thầy Thẩm rồi. Hôm nay tôi đến muộn làm ảnh hưởng đến thời gian của thầy. Thành thật xin lỗi.
Updated 53 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Thầy Thẩm, Thẩm Đông Ca này là na8 phải ko bà. Chắc phải có tình ý mới quan tâm chị mà phần cơm chứ/Hey//Hey/
2025-07-07
15
Ruben Perez
parafeis/Drool//Heart//Rose/
2025-08-21
0
πWA
giờ mới biết thêm từ vân vê đó giờ sài mân mê không àaa, +1 kiến thức mới luônn
2025-08-03
0