Chương 3

Chương 3:

Dường như khi nghe câu nói phát ra từ miệng người bên cạnh, Thẩm Đông Ca có chút gì đó không vui xuất hiện thoáng qua trên nét mặt rồi nhanh chóng biến mất.

Thời gian tích tắc trôi qua, thấy người bên cạnh không nói gì thêm. Thịnh Vĩnh Kim cũng không lấy làm lạ, bởi vì trong giới giải trí đồn rằng Thẩm ảnh đế có tính cách rất lạnh lùng, không gần nữ sắc. Đến cả fandom của anh cũng chấp nhận việc này như điều hiển nhiên khi nói về anh.

Nhưng hình như lời đồn không giống thực tế cho lắm, bên tai cô lại nghe thấy giọng nói trầm ấm truyền sang từ bên cạnh.

- Nghe nói quê của cô ở phía nam sao?

Thịnh Vĩnh Kim tưởng đó chỉ là câu nói xả giao liền đáp lại một cách nhiệt tình trong vị trí của người đi sau.

- Đúng vậy, tôi ở Trấn Vũ. Nhưng mà sau khi tốt nghiệp cấp ba rồi thì rất hiếm khi về đó.

- Ồ, thật trùng hợp. Quê tôi cũng ở Trấn Vũ, xem ra hai chúng ta quả thật rất có duyên nhỉ?

Nghe Thẩm Đông Ca nói, Thịnh Vĩnh Kim hơi giật mình hỏi lại.

- Thầy Thẩm, trên mạng nói rằng thầy là người ở thủ đô... Vậy người ta nói sai sao?

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh khẽ bật cười giải thích.

- Đúng là người thủ đô, nhưng quê mẹ tôi ở đó. Coi như Trấn Vũ cũng là một phần quê tôi rồi còn gì.

- Ồ, thì ra là vậy. Tôi đúng là ngốc nghếch quá đi mất. Nếu để người khác nghe thấy, không biết sẽ cười tôi đến mức nào.

Thẩm Đông Ca không biết đã nghĩ gì trong đầu mà không nhịn được bật cười. Đôi mắt cong cong đặt trên gương mặt điển trai làm người khác phải liếc mắt nhìn vài lần.

Thịnh Vĩnh Kim cũng không ngoại lệ, cô là một người sùng bái cái đẹp một cách thái quá, chỉ cần là người đẹp dù có dụ cô đem bán thì cô vẫn sẽ tin vào lời người ta.

Cũng vì cái tật này mà cô mới cùng Lạc Từ Quân kết hôn một cách chớp nhoáng khiến cha mẹ hai bên bàng hoàng không thôi.

Nghĩ đến cái tên này, cô bất giác liếc nhìn chiếc điện thoại yên lặng trên bàn, trong lòng thầm oán trách. Chồng người ta thỉnh thoảng sẽ gọi hỏi thăm vợ mình một chút hoặc là nhắn vài tin này nọ, còn chồng cô thì vẫn luôn im bặt như vậy.

Thịnh Vĩnh Kim thầm thở dài, ai bảo người ta kết hôn vì tình yêu kia chứ? Mà nói đi cũng nên nói lại, người đàn ông kia đối với cô không hề keo kiệt chút nào. Cô cần tiền mua sắm, anh sẽ không ngại cho cô luôn một chiếc thẻ đen. Đồ cô thích chỉ cần liếc mắt một cái, ngày hôm sau sẽ có người đưa đến.

Nói tóm lại cuộc hôn nhân này chỉ nằm gọn trong câu "được này mất kia" thôi.

Bẵng đi một tuần, Thịnh Vĩnh Kim quay phim xong trở về nhà cũng đã qua mười một giờ đêm. Cả căn nhà đều chìm trong bóng tối đen kịt, cô không buồn mở đèn mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Bàn tay cô đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt lơ đãn chạm phải mấy chiếc túi đặt trên giường. Thịnh Vĩnh Kim nhướng mày khẽ bước đến, nhìn những món đồ xa xỉ được gói cẩn thận bên trong, cô đoán chừng người kia đã đi công tác quay về.

Còn về việc anh ta đã đi đâu thì chẳng mấy khi cô để tâm đến. Anh ấy có công việc riêng của mình, ăn uống với đối tác, nhậu nhẹt với anh em,... Những việc đó, đều không liên quan đến cô.

Thịnh Vĩnh Kim xoay người đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy rốc rách vang lên rồi lại ngừng. Lúc này, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lạc Từ Quân cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, bàn tay cầm điện thoại có vẻ như đang trò chuyện với ai đó.

Nghe thấy giọng nói trầm trầm truyền vào từ bên ngoài, động tác mặc quần áo của cô liền khựng lại. Ánh mắt hờ hững liếc sang chiếc áo choàng tắm bên cạnh.

Chợt bên tai cô nghe thấy giọng cười khẽ của anh, có vẻ hai người trò chuyện rất vui vẻ. Nghe giọng loáng thoáng có vẻ như là một người phụ nữ.

Nghe đến đây, sắc mặt Thịnh Vĩnh Kim tối đi vài phần. Cô mím chặt môi đến khi người đàn ông kia kết thúc cuộc điện thoại mới chậm rồi bước ra ngoài.

- Em về khi nào thế? Sao không nói cho anh biết?

Lạc Từ Quân ngước mắt nhìn cặp chân thon dài đi đến trước mặt, yết hầu khẽ lay động, giọng trầm trầm lên tiếng hỏi.

- Em về nhà cũng phải nói cho anh biết à. Huống hồ, anh về lúc nào cũng đâu có thông báo với em.

Nghe thấy giọng lạnh nhạt của cô, anh bật cười thành tiếng. Không rõ là vui vẻ thật hay đang tức giận.

- Giận anh rồi à?

Thịnh Vĩnh Kim không đáp mà leo lên giường trùm chăn phủ đầu.

Nhìn chiếc giường nhô cao thêm một cục, Lạc Từ Quân chau mày.

- Anh có mua quà cho em rồi còn gì. Chỉ về trễ một ngày thôi mà em lại thành ra thế này. Phụ nữ bên ngoài chưa ai mặt nặng mày nhẹ với anh thế này đâu.

- Nếu anh thích bên ngoài như vậy thì tìm bọn họ đi. Có phải bây giờ hối hận vì đã cưới người như em rồi không?

- Thịnh Vĩnh Kim, em đúng là không nói lý.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Anh nói như vậy là sai rồi nhé, sai một cách trầm trọng, phụ nữ bên ngoài chưa ai dám mặt nặng mày nhẹ với anh bởi vì họ chỉ là người qua đường, sao mà có thể dùng câu này với người đầu ấp tay gối của anh cho được. Anh nói như vậy có khác nào chị chẳng có vị trí quan trọng nào trong tim anh.

2025-07-08

13

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Phụ nữ bên ngoài chưa ai dám mặt nặng mày nhẹ với anh là bởi vì họ cần anh, cần ở đây là cần tiền, cần sự nghiệp, cần danh tiếng, cần quyền lực anh đang có. Ví von so sánh như anh thì thua

2025-07-08

12

Joyce🌟

Joyce🌟

Cuộc sống của đôi vợ chồng nhà này giống như góp gạo thổi cơm chung ấy nhỉ. Ngoài thời gian về nhà mới gặp nhau ra, một khi ra bên ngoài thì mạnh ai nấy sống, ko một tin nhắn, chẳng một cuộc điện thoại, ngay cả lịch trình của đối phương cũng chẳng ai cần biết tới mà cũng chẳng nói cho nhau nghe

2025-07-08

14

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play