Chương 2: Xuyên không

Sở Dật ngôi kế bên cửa sổ hàng cuối cùng của lớp, ánh nắng vàng cam dịu nhẹ ôm ấp lấy cơ thể cao gầy của cậu. Làn trắng hồng được thiên nhiên đắp lên một lớp áo sáng rực như một vị tinh linh được thiên nhiên ưu ái.

Người bạn đang gọi Sở Dật dậy kia lúc này cũng ngẩng người nhìn cái cảnh này. Một cọng tóc trên đầu Sở Dật ngẩng lên trông thật là ngốc. Sở Dật sau khi ngồi dậy thì ánh mắt vẫn còn mơ hồ và ngơ ngác.

Người bạn kia thấy vậy cũng không làm phiền nữa mà rời đi trước. Giờ cũng đã 5 giờ rưỡi chiều, giờ tan học là 5 giờ 15 phút, có vẻ cũng trôi qua 15 phút nên trong lớp giờ chẳng còn ai cả, trừ cái người lúc này kêu cậu dậy do cậu ta ở lại trực quét lớp.

Sau khi hiểu ra Sở Dật mới bắt đầu hoảng hốt.

"'Cái @£€$%"

Mấy câu chửi thô tục thốt ra từ miệng cậu. Lúc này Sở Dật mới nhận ra mình con mẹ nó xuyên không rồi. Phân tích kĩ lại thì trước khi cậu xuất hiện ở đây thì rõ ràng có một giọng nói đã phát ra bên cạnh cậu.

Lúc này đang là cuối hạ, chiều tối chậm nhất cũng là 6 giờ, rõ ràng ánh nắng bên ngoài ấm áp bao nhiêu thì trong lòng lạnh lẽo bấy nhiêu. Người ta thường hay nói là đi đêm có ngày gặp ma, cậu vậy mà coi thường nhân vật pháo hôi nhiều quá có ngày gặp ma.

Sau khi tổng hợp lại hết thông tin của mình thì cậu đã rút ra được những thông tin sau đây:

Thứ nhất, cậu có vẻ như xuyên không vào cuốn tiểu thuyết kinh dị cậu đang đọc.

Thứ hai, cậu có vẻ như không có ký ức nào về nhân vật mình nhập vào giống như mấy người xuyên không khác trong mấy bộ tiểu thuyết cậu thấy.

Thứ ba, cậu không biết diễn biến cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này, và có vẻ như cậu cảm thấy mình sắp toang rồi.

Và cuối cùng là trước khi cậu xuất hiện ở đây, giọng nói không phải của con người vang lên bên tai cậu khi cậu chửi đám nhân vật pháo hôi kia, và nó bảo cậu "hãy thử làm nhân vật pháo hôi này đi". Khác gì bảo cậu hãy chuẩn bị chết đi.

Hiện tại có vẻ như cậu chính là một trong số năm nhân vật pháo hôi đó. Cậu lục lọi trong bàn thì lấy được chiếc điện thoại còn khá mới, khá là hiện đại, có thể là cơ thể này sống ở một gia đình khá tốt.

Cậu còn nhìn thấy đống sách vở trong bàn, cậu thử lấy một quyển "Giải tích siêu hay" ra xem thử tên mình thì nhận ra cơ thể này cũng tên là Sở Dật. Cậu thở phào nhẹ nhõm khi tên mình không thay đổi xíu nào.

Điện thoại thì tuy có cài mật khẩu nhưng không làm khó được cậu, chỉ cần đưa khuôn mặt vào là xong. Thăm dò các mối quan hệ xã hội thì phát hiện ra cơ thể này có mối quan hệ không tính là rộng rãi, có thể coi như là mờ nhạt.

Chủ yếu là tin nhắn của cha mẹ và giáo viên chủ nhiệm. Có một nhóm trò chuyện có tên vô cùng thu hút sự chú ý của cậu đó là "Mạo hiểm". Trong nhóm còn có bốn người khác, chủ yếu là mấy tên có vẻ như mờ nhạt và ít giao tiếp như nguyên chủ của cơ thể này.

Tin nhắn cuối cùng của một người có tên là "Giao Giao" nhắn là [6 giờ chiều chúng ta gặp nhau tại lớp mình]. Nhìn thời gian là biết sắp đến rồi, việc ra vào trường sau 6 giờ được kiểm soát rất nghiệm ngặt, tùy trường có kí túc xá nhưng cũng không được đi lại lung tung trong trường vào buổi tối.

Nhóm "Mạo hiểm" này đúng như cái tên, bọn họ chuẩn bị 6 giờ tối nay sẽ bắt đầu một trò chơi gọi hồn đang nổi tiếng trên mạng. Rốt cuộc đám người mờ nhạt này sao lại có gan lớn để chơi cái trò này thế không biết.

Cậu không muốn bản thân rơi vào nguy hiểm, dù là một người vô thần nhưng lúc này rồi ai mà vô thần nổi nữa. Giờ có con ma xuất hiện ở đây cậu cũng tin chắc là thật.

Cậu phải ngăn chặn không cho trò chơi gọi hồn này diễn ra mới được. Khi cậu định nhắn là [Tôi không muốn tham gia trò chơi này] vào nhóm "Mạo hiểm" thì bỗng nhiên trước mặt cậu tối sầm lại, và cậu quay trở lại vào giây trước khi cậu soạn ra tin nhắn.

Lúc này cậu sững người bừng tỉnh. Cậu lúc này mới nhận ra bản thân không thể phá vỡ cốt truyện đáng lý phải diễn ra, nếu không sẽ quay ngược thời gian lại giống như điểm reset trong game.

"Vãi chưởng thật, tính bắt mình trở thành người chết đầu tiên thật sao?"

Cậu lo lắng cắn ngón tay, đôi mày nhăn lại như có thể kẹp chết được con muỗi. Đôi mắt phượng lúc này tràn đầy sợ hãi. Cậu lúc này không quan tâm mọi chuyện mà muốn trốn thoát khỏi nơi đây, nhưng khi vừa mở phòng bước ra ngoài thì trước mắt đã tối sầm và quay trở lại mấy phút trước.

Cậu lúc này bất lực và tuyệt vọng rồi. Ai trong trường hợp mạng sống bị đe doạ như vậy cũng đều sợ hãi là một lẽ thường. Cậu cũng chỉ là một thiếu niên tuổi đôi mươi chớm nở, còn bừng bừng khí thế thanh niên với nhiều khát vọng và hoài bão to lớn.

Việc đem mạng sống ra cược thể này thật đúng là quá mức tưởng tượng của người bình thường. Cậu còn không biết chết ở đây thì ở hiện thực cậu có chết hay không.

Hot

Comments

Khánh Ngọc

Khánh Ngọc

hay nha,mà tg ra cả mấy bộ kia ik hóng lắm rồi /Drool/

2025-07-19

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play