"Thù Đã Trả, Người Đã Đi, Luyến Tiếc Vô Ích."
1
tác giả (điên)
Thấy t khốn nạn ko bây=))
tác giả (điên)
Xóa truyện xong viết tiếp=))
tác giả (điên)
I'm sorryy
tác giả (điên)
- tất cả art nhân vật TRONG TRUYỆN đều được lấy trên pinterest trừ bìa truyện!!
tác giả (điên)
Dạo đầu thì t chỉ gth sơ, truyện sẽ khá ngắn
tác giả (điên)
Dự kiến 50 chap tg lặn tiếp=))
Lâm Hạo (La Dung Tự Hạo)
17 tuổi, con rơi con rớt nhà Tạ nhận, à cx đếch phải, con nhà La mà bị đem về Tạ gia lấy tiếng thành mang tiếng. Bị đối xử như con hoang nên tính cách khá bướng và hay vào bar làm mấy chuyện mang tiếng.
Trình Việt
28 tuổi, con nuôi Trình gia. Vì gđ anh đã cứu cha mẹ Trình Ánh nên được nhận nuôi, cha mẹ chết vì tai nạn nhưng sự thực thì chưa ai biết.
Trình Ánh
22 tuổi, sinh viên đại học. Con ruột Trình gia, thích bám Trình Việt. (lười nên viết ngắn lại)
Tạ Dịch Hoan
28 tuổi, gia chủ đời mới của Tạ gia, anh họ Lâm Hạo trên danh nghĩa người thân, hai người không máu mủ gì cả.
tác giả (điên)
Bla bla bla
tác giả (điên)
Vậy thôi chứ tg lười bỏ mẹ=))
tác giả (điên)
Mấy nv khác đợi kiếp sau thì t sẽ gth tiếp
tác giả (điên)
Tóm tắt sơ bộ:

tác giả (điên)
Lâm Hạo (thụ9, con ngoài dã thú của Tạ thị, cậu ta theo họ mẹ và cả hai người thân duy nhất của cậu đều vứt bỏ cậu. Người anh họ Tạ Dịch Hoan, cũng chỉ quan tâm cậu ta cho có lệ. cậu ta đem lòng yêu một người đã có người mình thích, yêu lắm cũng... lẵng lơ lắm, cậu ta luôn ra vào quán bar ăn mặc hở hang nhưng so về nhan sắc chê không được, dáng người thon gọn, da trắng như tuyết, đôi mắt hoa anh đào đầy quyến rũ, phải nói cậu ta rất biết cách vừa quyến rũ kẻ khác vừa giữ trinh tiết không bị động chạm, nhưng đáng tiếc cả gia tộc ai cũng ghét cậu ta cả vì đều tưởng cậu ta chỉ là cái loại dạng chân ra cho kẻ khác đút vào và chơi đùa trên thân thể thôi.) Trình Việt (con nuôi) Trình gia vì một số lý do nào đó cha mẹ ruột của hắn chết bất đắc dĩ để lại thằng em (con ruột Trình gia) cho hắn. Vào một đêm vì bị người mình yêu chia tay hắn ở quán bar uống đến say khướt rồi Lâm Hạo xuất hiện, từ từ hắn bị cậu ta quyến rũ, dục vọng không kiềm được mà lỡ lần cướp mất lần đầu của Lâm Hạo nhưng cậu ta không những không giận, cũng không oán trách gì chỉ nhẹ nhàng cười, ánh mắt có chút xót xa nhìn vệt máu trên giường, hắn biết hắn sai nhưng chuyện này hắn không chuộc tội được...)
/ hành động /
" suy nghĩ "
* tiếng động *
( trạng thái )
Quán bar MIRA đêm nay như thường lệ vẫn náo nhiệt, ánh đèn xanh đỏ lập lòe hắt lên khuôn mặt ai đó một tầng mờ ảo như được phủ sương. Tiếng nhạc điện tử xé tai hòa lẫn với tiếng ly chạm ly, tiếng cười gằn, tiếng thở dốc dọc hành lang phòng VIP, và tiếng rên nhè nhẹ sau lớp cửa cách âm.
Ở giữa ánh đèn ấy, Lâm Hạo – kẻ mà cả cái xã hội thượng lưu đều khinh thường, lại đang ngồi vắt chân ở ghế cao của quầy bar, áo sơ mi trắng mỏng gần như trong suốt, hờ hững lộ ra cần cổ trắng nõn với xương quai xanh sâu hoắm.
Lâm Hạo (La Dung Tự Hạo)
“Đêm nay… lại không có ai dám đụng vào tao à?” /cười mỉm, đưa mắt nhìn vào gương sau quầy bar, phản chiếu bóng dáng chính mình/ *lách cách - tiếng đá trong ly va vào nhau.* (chán nản) "quá hoàn mỹ, quá sa ngã. Nhưng thật mỉa mai thay, một thân xác hoàn mỹ lại vẫn là một “thằng trai tr.inh”, thứ mà không ai thèm tin."
Cậu ngửa đầu uống cạn ly cocktail thứ mấy chẳng rõ, mái tóc mềm như tơ sẫm ánh đỏ dưới ánh đèn. Mắt hoa anh đào dường như đã vương chút men, đôi môi mỏng khẽ nhếch cười, cười đến quyến rũ nhưng đầy cay đắng.
Trình Việt ngồi ở góc khuất, ly rượu thứ tám đã gần cạn, đôi mắt đen lạnh như cắt quét qua mọi thứ mà không tập trung vào điều gì. Anh không thuộc về nơi này. Là người thừa kế được chọn của Trình gia, hắn lẽ ra nên ở trong một buổi tiệc đính hôn xa hoa nào đó, không phải ở đây, một quán bar tối tăm mà người ta chỉ tìm đến khi muốn lấp chỗ trống.
Trình Việt
Chia tay? Vì tôi là con nuôi à? Không… vì em không yêu tôi... (say khướt, mơ hồ)
Câu nói ấy như mũi dao ghim thẳng vào lòng ngực anh, để rồi trong lúc không còn lý trí, anh uống mãi không ngừng.
Người con trai ấy bước qua anh, để lại một mùi hương bạc hà lạnh lẽo, ánh mắt hững hờ nhưng lướt qua anh như lưỡi dao mỏng.
Lần đầu tiên trong đời, Trình Việt – kẻ lạnh lùng, lý trí – lại siết chặt cổ tay một người khác và kéo vào phòng như một con thú hoang mất kiểm soát.
Khi tấm ga trắng bị nhuộm đỏ bởi thứ thuần khiết nhất đời người, Trình Việt mới như tỉnh lại từ cơn mộng mị.
Lâm Hạo nằm đó, mái tóc rối tung, hai gò má ửng hồng vì sốt nhẹ sau kích tình, khóe môi vẫn còn đọng lại vết răng cắn… nhưng đôi mắt hoa anh đào lại nhìn anh bình tĩnh, không oán, không giận.
Lâm Hạo (La Dung Tự Hạo)
Là tôi tự đi vào… không trách anh được. Cảm ơn vì… đã không làm tôi thấy ghê tởm bản thân. (đùa cợt, vô vọng)
Cậu nói như đùa. Nhưng giọng lại khàn và trầm thấp đến mức anh không cười nổi.
Anh cúi đầu, nhìn vệt máu đỏ nhạt loang ra dưới tấm chăn trắng, đột nhiên thấy lòng ngực co thắt.
Trình Việt
Tôi xin lỗi… (khó xử)
Nhưng lời xin lỗi đó, suốt một thời gian dài sau, chẳng thể nào đủ để gột rửa vết nhơ mà chính anh đã khắc vào người cậu.
tác giả (điên)
Và vâng, tác giả LƯỜI!
tác giả (điên)
Kết chap đây!
Comments
Ánh Nguyệt flop 😇😇
Ê thiệt luôn á hả??? Ảnh bóc lịch chưa
2025-07-10
1
𝙏𝙉𝙃𝙄 - 사랑해요💋
ok hẳn là con rơi con rớtt
2025-07-10
1
Ánh Nguyệt flop 😇😇
Nhây vai, dài ear sao đọc
2025-07-10
1