Một nửa kia

Sáng hôm đó trời âm u.
Không có nắng, cũng chẳng có gió. Bầu trời như phủ một lớp tro mịn, lặng lẽ bao trùm lấy tất cả.
Trong túi áo khoác của tôi là một chiếc vòng ngọc cũ kỹ, đã mờ nét theo năm tháng. Nó chỉ là một nửa. Nửa còn lại — là của một người tôi đã đánh mất từ rất lâu.
Mảnh ngọc hình giọt nước, màu xanh bích, có đường vân như sương mù đông lại.
Cậu đã giữ nó suốt mười một năm, như một đoạn dây nối lặng thầm với quá khứ. Nó từng là lời hứa, là dấu mốc cho tuổi thơ, là “mãi mãi” của hai đứa trẻ chẳng biết đời sẽ cuốn họ đi xa đến đâu.
“Cậu giữ một nửa, tớ giữ một nửa. Mai mốt mình lớn lên, có đi đâu… cũng sẽ tìm được nhau.”
Nhưng mãi mãi đó, chỉ còn một mình Cường mang theo.
Giờ ra chơi. Trời vẫn không nắng.
Cường ngồi một mình sau dãy nhà B, tay cầm chiếc vòng ngọc, mân mê chỗ vết nứt nhỏ gần viền.
Cậu áp nó lên ngực, khẽ thở ra, như gửi một tín hiệu lặng lẽ vào khoảng không.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ không biết cậu giờ ở đâu, có khỏe không.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Nhưng tớ vẫn giữ một nửa này
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ vẫn giữ lời hứa
Một giọng nói vang lên phía sau, đầy mỉa mai:
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Ê, cái gì kia!
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Gì? Đồ tình yêu của mày với một ông chú nào đó à?
Ba đứa con trai bước tới. Đứa đi giữa nheo mắt, liếc xuống tay Cường.
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Cho coi thử với coi!
Tôi giật mình đứng lên, giấu vòng ra sau lưng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Không có gì cả! Tránh ra
Nhưng chúng đã nhanh hơn. Một đứa giật lấy vòng, cười to:
Nhân vật phụ
Nhân vật phụ
Ối chà, đá ngọc! Ai tặng thế này? Người yêu à? Con trai hay con gái?
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Trả lại!
Rồi… RẮC.
Một âm thanh khô khốc, giòn tan, vang lên rõ ràng giữa khoảng sân trống.
Chiếc vòng rơi xuống nền gạch, vỡ thành nhiều mảnh. Một nửa, vỡ tiếp. Những mảnh nhỏ loang ra như thủy tinh rạn dưới nắng. Tiếng cười của bọn kia mờ dần trong tai tôi. Mắt tôi chỉ còn dán vào mặt đất. Tim tôi — như có ai vừa cầm búa đập xuống.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Là…thứ cuối cùng tôi có….về cậu ấy…
Đám con trai không dừng lại.
Một cú đấm. Một cú đá vào bụng.
Tôi ngã gập xuống, tay vẫn quờ quạng như muốn giữ lại thứ gì đó đã không còn nữa.
Một đứa giẫm lên mảnh ngọc. Một tiếng rắc nữa.
Gió thổi qua lưng cậu, lạnh như cát chà vào da.
Chúng bỏ đi.
Cường không khóc. Chỉ ngồi im. Ngực thở dồn nhưng không bật ra nổi một âm thanh.
Cậu khụy gối, quỳ trên nền gạch.
Ngón tay sượt qua mặt đất, nhặt lấy từng mảnh ngọc như người nhặt lại trái tim mình. Một mảnh. Rồi một mảnh. Có mảnh vỡ vụn như bụi. Máu từ đầu ngón tay loang lên bề mặt đá xanh, loang như màu cũ của kỷ niệm.
Cậu không thấy đau.
Chỉ thấy trống rỗng đến mức không còn biết mình đang thở hay không.
Khi trống vào lớp vang lên, Cường không nhúc nhích.
Cậu đứng dậy, ôm những mảnh ngọc trong tay, quay người về phía cầu thang sau.
Một tầng.
Hai tầng.
Ba tầng.
Lên đến sân thượng, trời vẫn xám. Gió nhiều hơn lúc nãy.
Cường đi ra mép tường, ngồi xuống, chân buông hờ phía dưới.
Bên dưới là sân thể dục loang nắng. Xa hơn là phố xá và mấy chiếc ô tô bé tí xíu.
Cậu nhìn xuống, ôm những mảnh đá vỡ vào ngực.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ xin lỗi….
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tớ không giữ lời hứa được nữa rồi, Vĩ à
Một nụ cười mỏng lướt qua môi. Không phải vì nhẹ lòng. Mà vì chẳng còn gì để giữ.
Cường nhắm mắt. Đứng dậy. Quay người lại. Và ngả người ra sau.
Nhưng — một bàn tay kịp nắm lấy cổ tay cậu.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
KHÔNG!
Tiếng hét vang lên, hoảng loạn và tuyệt vọng.
Một lực kéo mạnh về phía sau, đủ để lôi cả một sinh mệnh trở lại bờ mép của thế giới. Cường ngã nhào về phía trước, đập vào thân người ai đó.
Hơi thở dồn. Mắt hoa. Bên tai cậu là nhịp tim đập gấp, ấm và sống.
Một đôi tay run run ôm lấy cậu, giữ chặt như sợ cậu tan biến.
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cậu đang làm cái quái gì vậy?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cậu muốn chết vậy sao?
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Cậu không biết….cuộc sống đáng giá đến như nào à?
Cường không đáp. Cậu nhìn người trước mặt. Một khuôn mặt xa lạ, mái tóc ngắn, mắt sáng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
T…tại sao cậu lại cứu tôi?
Người ấy ngập ngừng. Rồi khẽ nói:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Vì… tớ muốn cậu sống. Chỉ vậy thôi.
Phòng y tế trắng lạnh.
Cường ngồi trên giường, băng ở tay và đầu gối.
Trên bàn là những mảnh ngọc đã được rửa sạch, xếp cẩn thận trong khăn giấy. Người kia ngồi đối diện, tay vẫn còn run.
Cậu im lặng, rồi cất giọng:
Lê Bin Thế Vĩ
Lê Bin Thế Vĩ
Mình là Vĩ. Thế Vĩ.
Tim Cường khựng lại một nhịp.
Tên ấy… Là tên mà suốt mười một năm qua, chỉ cần nghe thấy, tim cậu sẽ co lại. Là cái tên cậu từng thì thầm mỗi đêm, khi không ai bên cạnh.
Nhưng… rồi Cường chỉ cúi đầu. Cậu không hỏi. Không tra xét. Không hy vọng.
“Chắc chỉ là trùng tên thôi…”
Có quá nhiều người tên Vĩ trên đời này. Không thể nào là… cậu ấy. Không phải lúc này.
Hai người ngồi cách nhau một mét. Một mét — và mười một năm.
Trên bàn, những mảnh ngọc vỡ vẫn nằm cạnh nhau.
Không còn hình dạng ban đầu. Nhưng vẫn… không rời.
Hot

Comments

Umeee Bạch meo Vĩ cún

Umeee Bạch meo Vĩ cún

K trùng đâuu chồng anh đó 😭

2025-07-18

0

Umeee Bạch meo Vĩ cún

Umeee Bạch meo Vĩ cún

Ôiiiiii ảnh về roiiii

2025-07-18

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play