Cái tên quen thuộc

Lớp học khi chiều buông xuống vẫn ồn ào như thường lệ, nhưng với tôi, tất cả như bị bọc trong một lớp kính mờ. Âm thanh, ánh sáng, con người – tất cả đều lọt qua tôi một cách nhòe nhoẹt và vô hình.
Tôi trở về lớp, tay được quấn băng trắng, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy chưa viết. Đôi mắt trũng sâu, vằn đỏ nơi khóe. Mái tóc hơi rối vì gió. Cả người như thể vừa đi qua một cơn mưa lạnh, không để lại dấu vết gì… ngoài sự mệt mỏi.
Vừa ngồi xuống, một bóng người đã lao đến như gió lốc.
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Cường! Mày đã đi đâu vậy?
Đức Luyện — cậu bạn duy nhất của tôi — xuất hiện cùng vẻ mặt vừa hốt hoảng vừa giận dỗi. Không cần giải thích. Không cần hỏi ai. Cậu ấy luôn cảm nhận được khi tôi bị tổn thương.
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Tay mày… mày đánh nhau à? Hay bọn nó lại—
Luyện nói chưa hết câu đã vội lục cặp, lôi ra một lon sữa, còn mát lạnh vì đá khô.
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Này! Uống đi! Mặt mày xanh như tàu lá rồi. Không được nhịn đói nữa.
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Tao thề tao sẽ đấm từng đứa một nếu tụi nó lại động vào mày!
Giọng nói Luyện không to, nhưng ánh mắt lại ánh lên thứ quyết tâm mà không đứa học trò mười bảy tuổi nào nên mang.
Tôi bật cười khẽ, một tiếng cười nhỏ đến mức chỉ hai chúng tôi nghe thấy.
Tôi nhận lon sữa, mở nắp, nghe tiếng “xì” bật ra như một nhịp thở được giải phóng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Cảm ơn
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tao ổn mà…
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Ổn cái quái j??
Luyện nghiêng đầu nhìn tôi, giọng chùng lại
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Mắt mày đỏ lòm luôn kìa
Tôi cúi đầu. Tay siết lấy lon sữa lạnh ngắt. Một khoảng lặng mỏng manh trôi qua giữa chúng tôi.
Luyện rút ghế ngồi xuống cạnh, không hỏi thêm gì nữa. Cậu chỉ… ngồi đó. Như thường lệ. Như bao năm qua. Có thể không giỏi an ủi, nhưng chắc chắn là người không bao giờ rời đi.
Một lúc lâu sau, tôi mới lên tiếng:
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Luyện này
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Nãy tao mới gặp một người
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Ai?
Luyện hỏi, vẫn nhìn về phía bảng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Một người con trai
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Cậu ấy… đã cứu tao
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Trên sân thượng. Khi tao… gần như đã buông tay
Luyện quay phắt sang.
Ánh mắt cậu bối rối, lo lắng, rồi dịu xuống khi thấy ánh nhìn trống rỗng nơi mắt tôi.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Cậu ấy tên là… Thế Vĩ.
Gió từ cửa sổ lùa vào. Lá cây ngoài sân xào xạc. Cái tên ấy vang lên giữa lớp học nhốn nháo như một âm thanh lạc nhịp, khiến không gian giữa chúng tôi bỗng yên tĩnh hẳn.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Nghe quen quá phải không?
Luyện gật. Không cần nói, cậu cũng biết đó là cái tên đã được tôi nhắc đến… không biết bao nhiêu lần, suốt từ năm lớp sáu đến tận bây giờ.
Thế Vĩ. Cái tên của cậu bé từng nắm tay tôi trong một chiều mưa năm ấy. Cái tên gắn với nửa chiếc vòng ngọc đã vỡ tan. Cái tên đã trở thành một phần trái tim tôi mà không ai thay thế nổi.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Lúc cậu ấy nắm tay tao, kéo tao khỏi mép sân thượng…
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Tao đã cảm thấy một điều gì đó rất lạ
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Như thể… tao vừa tìm lại được một thứ đã đánh mất từ rất lâu
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Không phải ký ức. Không phải người.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Mà là một cảm giác.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Giống như… tao đã chạm tay vào ánh sáng.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Buồn cười quá phải không?
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Không đâu
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Tao nghĩ, nếu tên người đó giống, và cảm giác cũng giống… Thì có lẽ… không phải ngẫu nhiên.
Bạch Hồng Cường
Bạch Hồng Cường
Hả?
Nguyễn Đức Luyện
Nguyễn Đức Luyện
Biết đâu là định mệnh? Thế giới này rộng lắm. Nhưng cũng nhỏ đến kỳ lạ. Biết đâu… chính là cậu ấy trở lại, đúng lúc mày cần nhất?
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười, tựa đầu vào cánh tay đang gác lên bàn. Trái tim vẫn còn đau. Nhưng ở bên cạnh người bạn này, tôi có thể… thở.
Ánh nắng cuối ngày rọi nghiêng qua cửa sổ, lấm tấm trên sàn gạch cũ. Nắng vàng, nhưng ánh mắt tôi thì mơ hồ.
Hot

Comments

Ume Cường Meo🐱

Ume Cường Meo🐱

Sao sốp lặng lâu quá dạ, hóng mãii

2025-07-16

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play