miễng ly sành.

---
Trưa đứng bóng. Quạt trần quay uể oải, ve ngoài vườn kêu ran. Không khí trong phòng cậu Ba nóng hầm hập, như chỉ chực chạm vào là nổ tung.
Cạch.
Con Hiểm đẩy cửa phòng, bước vô rón rén. Trên tay là khay gỗ với tách cà phê vừa pha xong – nhưng đã nguội đi phần nào.
Hiểm.
Hiểm.
Dạ… con mời cậu dùng ạ..
Quang Anh không trả lời, chỉ đưa tay cầm lấy ly cà phê. Nhấp một ngụm.
CHÁT!
Một cái tát nảy lửa. Hiểm lảo đảo, mặt lệch sang một bên. Chưa kịp hiểu chuyện gì, Quang Anh đã đứng dậy, giọng rít qua kẽ răng
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
TAO DẶN MÀY SAO HẢ?! TAO KÊU MÀY PHA MẤY MUỖNG ĐƯỜNG?! MÀ SAO BÂY GIỜ LẠI NGỌT RẮC CỔ TAO THẾ HẢ?!
Hiểm hốt hoảng.
Hiểm.
Hiểm.
Dạ… dạ cậu sai biểu con nhiều việc quá… nên con không nhớ việc nào ra việc nào…
CHÁT!
Thêm một cái tát nữa. Quang Anh bước sát, nhéo mạnh lỗ tai Hiểm, kéo xuống sát mặt.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
TỪ BAO GIỜ MÀY CÓ TẬT TRẢ TREO TAO VẬY HẢ?!.
Hiểm.
Hiểm.
Dạ… dạ con không dám…
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Đi pha ly khác cho tao!.
Hiểm.
Hiểm.
Dạ… dạ cậu…
Hiểm ôm má, nước mắt rưng rưng, lui ra khỏi phòng.
Đi ngang qua sân thấy Duy đang lặt rau, liền tức tối hét
Hiểm.
Hiểm.
Ê Duy!
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ, chị kêu em?.
Hiểm.
Hiểm.
Mày vô phòng cậu Ba nhặt mấy miếng miểng ly kìa!.
Duy định hỏi gì đó, bị Hiểm cắt ngang.
Hiểm.
Hiểm.
Tao kêu thì đi đi! Hỏi lắm!.
Duy rửa tay, ngậm ngùi lên nhà trên.
---
Trong phòng.
Cửa vừa hé mở, Duy đã thấy ly cà phê đổ, miểng sành văng đầy nền gạch. Quang Anh đứng quay mặt ra cửa sổ, lặng lẽ.
Duy không dám hỏi. Chỉ lặng lẽ săn ống quần, xắn tay áo, cúi xuống nhặt từng mảnh ly bể.
Lạch cạch.
Tiếng va miểng khiến Quang Anh quay lại, nhíu mày.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Sao mày lại ở đây? Con Hiểm đâu?.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… tại chị Hiểm biểu con vô… nhặt ạ…
Quang Anh nhìn… dừng lại ở tà áo nâu của Duy bị trễ một bên vai. Cổ lộ ra trắng muốt dưới nắng nghiêng.
Duy vẫn không hay, cứ lụi cụi lượm. Tới lúc ngẩng lên, thấy ánh mắt cậu Ba, cậu mới giật mình, vội kéo áo lên, đỏ mặt.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… con xin lỗi cậu…
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Ra sau vườn. Gặp tao.
---
Sau vườn.
Trời chạng vạng. Mùi cỏ ẩm thoảng lên từ nền đất.
Quang Anh đứng đó, tay đút túi, tựa vào thân cây khế già.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Kéo ống quần lên.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ? Chi vậy cậu…?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Tao biểu mày săn ống quần lên!
Duy giật bắn, kéo lên tới bắp.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Cao lên nữa.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ?
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
SĂN LÊN NỮA!.
Duy run, kéo lên tận giữa đùi. Đôi chân nhỏ trắng, mịn không vết xước.
Quang Anh bước lại gần. Quỳ xuống. Tay anh chạm vào mắt cá chân.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Không trầy, không bầm… Vậy mà mợ Hai dám đánh mày sáu mươi roi. Biết nó đánh trúng thì giờ cái chân này nát như bã rồi không?
Duy cắn môi.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… con không sao đâu cậu Ba… thiệt đó…
Bàn tay cậu Ba siết nhẹ cổ chân Duy, rồi buông ra.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Từ giờ ai dám đụng tới mày… mày méc tao.
Duy ngước mắt lên. Tim đập hỗn loạn.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Kéo quần xuống, rồi về phòng. Đừng lén thở nữa. Tao nghe rõ hết.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ…
---
Đêm hôm đó.
Duy nằm nghiêng, mặt úp vào gối. Gió luồn qua khe vách, tiếng quạt kẽo kẹt như thở dài.
Cốc… cốc...
Tiếng gõ cửa. Nhẹ.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Thằng Duy.
Duy bật dậy, mở cửa. Quang Anh đứng đó, áo thả lơi, tóc rũ.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Lại đây.
Duy rụt rè vào phòng. Ngồi xuống mép giường, mắt cúi gằm.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Tao hỏi mày… có ai từng chạm vô người mày chưa?
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ… con… không có ai ạ…
Quang Anh gật. Một lúc sau, vén tóc Duy qua bên, tay khựng lại ở gò má.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Ngẩng mặt lên. Để tao còn thấy.
Duy đỏ mặt.
Quang Anh buông tay, lùi bước.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Thôi. Về phòng. Ngủ đi. Đừng lăn qua lăn lại nữa. Tao nghe hết.
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy.
Dạ…
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh.
Mai tao đi với anh Hai. Ở nhà coi chừng mợ Hai Sáng. Có gì, méc tao.
Duy gật đầu, tim đập rộn trong lồng ngực.
Đêm ấy… không ngủ được.
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play