Wein không trả lời, không gật, không lắc, chỉ cúi đầu, tiếp tục rửa tay. Những giọt nước nhỏ đều đặn xuống bồn rửa bằng sứ, nghe như tiếng kim đồng hồ trong một căn phòng bị bịt kín. Một lúc sau, cánh cửa đẩy mở ra phía sau họ. Hai người đàn ông mặc đồng phục nhân viên bước vào cao lớn, nét mặt mờ mịt dưới ánh đèn hắt từ trần. Rusik thoáng giật mình, khu vực này chỉ có ba bồn rửa tay. Cô lùi lại, nép sang bên, lịch sự nhường chỗ, lau tay bằng chiếc khăn giấy, cô định rời đi. Tay cô chạm vào tay nắm cửa vặn một cái, không nhúc nhích, cô thử lần nữa, cửa vẫn không mở. Rusik quay sang hai nhân viên, giơ tay ra với một nụ cười cầu cứu, hy vọng họ sẽ hỗ trợ nhưng cả hai chỉ đứng đó, không tiến lên, không nói gì, chỉ nhìn như thể họ không phải người, sự bất an len sâu vào lồng ngực Rusik. Cô định lùi lại thì cảm thấy một hơi thở sát bên tai, Wein khẽ nghiêng đầu, giọng cậu thấp tới mức gần như không có âm thanh
Comments