Wein vẫn đang ngồi yên, đầu gục nhẹ, như thể đang ngủ quên trong sự cam chịu. Bỗng cửa sổ bật mở với một tiếng lách nhẹ, làn gió đêm ùa vào, mát lạnh và yên tĩnh, tấm màn bị kéo lệch qua một bên. Trong khoảng khắc ngắn, ánh trăng soi nghiêng hắt vào căn phòng, một bóng người hiện lên, cao, gọn, không phát ra tiếng động, người đó cúi xuống cắt dây trói, một cách nhanh, gọn, và chính xác đến kinh ngạc, Wein ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn điềm tĩnh, như thể đã đoán trước sự xuất hiện của kẻ đó. Họ không cần xưng tên, chỉ trao đổi bằng vài lời thì thầm đại loại như "đừng để Rusik lo lắng". Wein gật nhẹ. Người kia rút ra một dụng cụ mở khoá mảnh như kim, khẽ chọc vào ổ cửa và “cạch”, cánh cửa mở ra nhẹ như làn hơi sương. Hành lang ngoài kia rất rộng, trần cao, trang trí xa hoa, nhưng cũng đầy góc chết, Wein di chuyển cẩn trọng, nấp sau các tượng điêu khắc và chậu cây cỡ lớn, giữ lưng áp sát tường mỗi lần dừng lại, gần khúc cua có hai người đang đứng gác, mặc đồ bảo vệ lịch sự nhưng mang thái độ cứng nhắc. Wein nhặt lấy một vật nhỏ gần đó như một viên sỏi trang trí hoặc tượng mini rồi ném qua góc hành lang đối diện. "rụp... rụp”, âm thanh vang lên làm cả hai lập tức quay đầu cảnh giác, ngay khi một trong số đó rời vị trí bước kiểm tra, bóng đen từ trên cao hạ xuống như lông vũ, cùi chỏ huých thẳng vào gáy, người kia bất tỉnh gọn gàng, chỉ một giây sau, dây rút siết chặt cổ tay, kéo vào sau cột đá gần đó, giấu sạch mọi dấu vết. Tên còn lại quay lại, không thấy bạn canh gác đâu liền nghi ngờ, chưa kịp phản ứng một bàn tay bịt chặt miệng từ phía sau, kéo vào một khoảng giữa hai tủ trưng bày, một tiếng *khục" nhỏ vang lên rồi lặng im. Lối đi trước mặt Wein giờ trống trải, cậu liếc nhìn người đồng hành, không ai nói gì, chỉ là ánh mắt trao đổi sự hiểu ngầm, và tiếp tục
Comments