Ba năm không dài, nhưng đủ để mọi thứ hóa thành quá khứ. Nhất là tình yêu — khi người từng yêu sâu đậm, bỗng dưng biến thành người xa lạ.
•••
Ba năm trước, tại buổi tiệc ra mắt sản phẩm mới của Hạ thị, Nghiêm Hạo Tường bước vào đại sảnh trong bộ vest trắng, ánh đèn phản chiếu lên từng sợi tóc đen nhánh, gương mặt cậu đẹp đến mức khiến người ta quên mất cả tiếng nhạc đang vang lên.
Hạ Tuấn Lâm đứng ở tầng hai, tay cầm ly champagne, tầm mắt rơi trọn vào người ấy.
Hắn nín thở.
Đôi mắt kia—giống Minh Châu đến kỳ lạ. Giống như thể quá khứ chưa từng rời đi.
Hắn không biết tại sao lại bước xuống. Chỉ nhớ được mình đã đi thẳng đến chỗ Hạo Tường, chìa tay ra.
Hạ Tuấn Lâm
Xin chào, tôi là Hạ Tuấn Lâm
Hạo Tường hơi ngỡ ngàng, rồi lịch sự bắt tay.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi biết, Hạ tổng nổi tiếng quá rồi
Chính là giây phút ấy. Một chút vui vẻ, một chút bối rối, một chút dịu dàng như ánh hoàng hôn phản chiếu lên sóng nước.
Sau đó, hắn bắt đầu tiếp cận. Gửi cà phê mỗi sáng, nhắn tin mỗi tối, đưa cậu về khi trời mưa, cười khi cậu bối rối.
Hạ Tuấn Lâm
Anh thích em
Câu nói đó, hắn thốt ra sau một tuần quen biết. Còn Hạo Tường, đứng ngẩn người, mắt ánh lên hy vọng.
Nghiêm Hạo Tường
Thật không?
Hạ Tuấn Lâm
Là thật // cười nhẹ //
Chẳng ai biết câu trả lời ấy là dành cho ai.
__________
Sau một tháng, cậu dọn đến sống cùng hắn trong căn biệt thự riêng. Họ từng có những buổi tối nắm tay xem phim, từng bữa sáng ăn cùng nhau dưới ánh nắng hiền hòa, từng nụ hôn giữa bếp trong lúc nấu ăn. Mọi thứ đều đẹp.
Cho đến một ngày, khi dọn dẹp ngăn kéo đầu giường, Hạo Tường thấy một tấm ảnh.
Trong ảnh, Hạ Tuấn Lâm đang ôm một cô gái, cười rất dịu dàng. Phía sau tấm ảnh có dòng chữ nguệch ngoạc:
“Minh Châu, chờ em trở về.”
Cậu ngồi lặng trên giường, bật cười chua chát.
Nghiêm Hạo Tường
Ra là vậy, mình chỉ là kẻ đến sau…
Cậu hiểu rồi, hiểu hết tất cả rồi...
*Cạch
Hạ Tuấn Lâm bước vào, trên tay cầm chiếc áo vest, dáng vẻ mệt mỏi, hắn thoáng khựng lại khi thấy bức ảnh trong tay cậu, Hạ Tuấn Lâm lập tức giật lấy, quát lớn.
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường!
Hạ Tuấn Lâm
Tôi có cho phép em đụng vào đồ của tôi chưa?!
Hạo Tường nhìn hắn, ánh mắt đong đầy tuyệt vọng.
Nghiêm Hạo Tường
Tuấn Lâm, cô ấy là người anh yêu...
Nghiêm Hạo Tường
Có đúng không?
Hắn cắn môi, không dám đối diện. Bàn tay siết chặt tấm ảnh, không lên tiếng.
Nghiêm Hạo Tường
Tuấn Lâm... // giọng run run //
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ muốn hỏi anh một câu...
Nghiêm Hạo Tường
Từ trước đến giờ, anh xem em là gì?
Hạ Tuấn Lâm
// cứng đờ //
Nghiêm Hạo Tường
Người anh yêu?
Nghiêm Hạo Tường
Hay chỉ là một kẻ thay thế không hơn không kém?
Hạ Tuấn Lâm
... // im lặng //
Sự im lặng của hắn, chính là câu trả lời cay nghiệt nhất.
Nghiêm Hạo Tường
Anh đúng là giỏi thật đấy, Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường
Tôi ngu ngốc tin vào những lời ngọt ngào của anh...
Nghiêm Hạo Tường
Để rồi phát hiện mình chỉ là cái bóng của người khác
Hạo Tường đứng dậy, thẳng lưng, kiêu hãnh.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi sẽ không khóc vì người không xứng.
Nghiêm Hạo Tường im lặng một lúc lâu sau đó nói.
Nghiêm Hạo Tường
...Cô ấy sắp về rồi, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm
// giật mình ///
Hạ Tuấn Lâm
Sao em biết...?
Nghiêm Hạo Tường
Anh không cần quan tâm
Nghiêm Hạo Tường
Có lẽ tôi nên trả lại vị trí vốn có của cô ấy
Nghiêm Hạo Tường
Tôi sẽ rời khỏi đây
Dưới ánh mắt bàng hoàng của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường xếp quần áo vào vali, kéo khóa lại, rồi lướt qua hắn như người xa lạ.
Hạ Tuấn Lâm
Khoan đã, Hạo Tường...
*Cạch
Tiếng đóng cửa như cắt đứt hoàn toàn mọi suy nghĩ muốn níu kéo cậu lại của Hạ Tuấn Lâm.
___________
Một tuần sau, Diệp Minh Châu trở về. Không phải để quay lại, mà là trao thiệp cưới.
Diệp Minh Châu
Chúng ta từng có kỷ niệm đẹp
Diệp Minh Châu
Và em hy vọng rằng anh sẽ có mặt tại lễ cưới của em // cười nhẹ //
Nhưng giờ đây, khi hắn nhận ra điều đó, người kia đã rời đi mang theo tất cả yêu thương.
___________
Hiện tại
Nghiêm Hạo Tường bước vào phòng họp với vai trò là người mẫu chủ lực cho chiến dịch mới. Cậu đứng trước mặt hắn, thần thái cao ngạo, ánh mắt lạnh nhạt như chưa từng quen biết.
Tuấn Lâm nhìn người con trai từng ôm trong vòng tay, khẽ gọi.
Hạ Tuấn Lâm
Hạo Tường...
Cậu cắt lời, giọng hững hờ:
Nghiêm Hạo Tường
Hạ tổng
Nghiêm Hạo Tường
Tôi nghĩ chúng ta không có quan hệ cá nhân
Hạ Tuấn Lâm
// khựng lại //
Hạ Tuấn Lâm
Em...thay đổi rồi
Nghiêm Hạo Tường
Nhờ có anh
Cậu mỉm cười, nụ cười sắc lạnh.
Nghiêm Hạo Tường
Tôi học được cách ngừng hy vọng
Cậu xoay người, để lại sau lưng người đàn ông từng bỏ lỡ mình trong quá khứ.
Còn Hạ Tuấn Lâm vẫn đứng nguyên ở đó, ánh mắt dõi theo, nhưng không còn cơ hội để giữ lấy nữa.
Vì kẻ thay thế đã biến mất từ lâu rồi.
_End_
Ká rỳ nèe =))
Yên tâm đi:)))
Ká rỳ nèe =))
Hỏng có ngược nhìu đâu
Ká rỳ nèe =))
Tuii nghĩ cái shortfic Lâm Tường này khoảng 3 4 chương j đó á=))
Comments
♡𝐙𝐢𝐧𝐧♡
Êy cái cô kiaaa, cô đi đâu rồiiiiii. Nổ chap ms ra đây ngay cho tôiiiiiiii 🫵
2025-07-14
2
_🍿LoveSonggg🐚_
ủa dài vậy :> tưởng đó là hết ời 😀😀😀
2025-07-12
1
_🍿LoveSonggg🐚_
yêu thương gì người ta đâu 🥹 mốt nhỏ bỏ đi rồi ngồi đó mà khóc :>
2025-07-12
1