Thành Đô tháng mười, trời bắt đầu se se lạnh. Những cơn gió đầu thu thổi nhẹ qua hàng cây ven đường, rụng xuống từng chiếc lá vàng mỏng như giấy rơi lác đác khắp sân trường.
Cũng chính trong khoảng thời gian ấy, Triệu Thư Dao bước vào cuối cấp hai, giai đoạn ngơ ngác và nhiều mộng mơ nhất của một đứa con gái.
Cô vẫn đi học qua con đường cũ, vẫn đều đặn sang nhà Hạ Tư Dịch vào cuối tuần. Nhưng từ bao giờ, cô bắt đầu nhận ra “Dịch Dịch” không còn giống như trước nữa.
Anh cao hơn hẳn, bờ vai rộng, dáng người thẳng tắp như cây tùng non. Đồng phục cấp ba màu xám đậm khiến anh càng trông trưởng thành. Cô nhìn anh, tim bỗng đập nhanh hơn rồi lúng túng cúi đầu không dám gọi tên như xưa nữa.
“Dao Dao, sao hôm nay em không nói gì?” Anh hỏi khi hai người cùng ngồi học bài trong sân nhà.
Cô lật vội sách, che đi gương mặt ửng hồng.
“Em… em đang đọc thôi.”
Thật ra, chữ cái đang nhảy múa loạn xạ trên trang giấy. Trong đầu cô, chỉ có bóng dáng của người con trai đang ngồi đối diện.
Cô phát hiện dạo này, Hạ Tư Dịch hay nhận được rất nhiều thư. Những mảnh giấy màu hồng nhét trong cặp, trong ngăn bàn, đôi khi là trong hộp sữa đặt trước cổng. Anh không bao giờ trả lời, chỉ lạnh lùng vứt đi nhưng cô lại cảm thấy… chua chát một cách lạ thường.
Lần đầu tiên, cô biết cảm giác ghen là gì.
Hôm đó, cô tình cờ nghe mấy bạn lớp trên bàn tán:
“Hạ Tư Dịch học cấp ba… lớp 11A1 ấy hả? Đẹp trai dã man, học giỏi nữa. Nghe bảo chưa có bạn gái đâu nha.”
“Thư chị tao gửi để trong cặp anh ấy ba ngày rồi, còn chẳng thấy phản hồi gì luôn.”
“Lạnh như băng! Nhưng mà càng vậy tao lại càng thích.”
Triệu Thư Dao đứng sau cánh cửa phòng thể chất, tay siết chặt mép áo. Cô không hiểu sao lòng mình lại nặng đến thế.
Chiều hôm ấy, về đến nhà cô ngồi thẫn thờ trong sân. Anh đi học thêm về dắt xe qua cổng thấy cô ngồi co gối mái tóc mềm rủ xuống che nửa mặt.
“Dao Dao, sao vậy?”
Cô ngẩng lên đôi mắt hoe đỏ.
“Không sao ạ…”
Cô cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi. Nhưng anh không hỏi thêm mà chỉ lấy trong túi ra một hộp bánh kem nhỏ.
“Thấy tiệm kia bán bánh em thích, nên mua.”
“Em không thích ăn nữa…”
Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống cạnh cô im lặng. Một lát sau, cô nghiêng đầu dựa vào vai anh nhỏ giọng hỏi:
“Dịch Dịch… anh có bạn gái chưa?”
Anh nhướng mày, rồi khẽ lắc đầu: “Chưa có.”
“Nhưng mà em thấy… có rất nhiều người thích anh lắm á?”
Anh nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt sâu như hồ nước. Nhưng chỉ đáp một câu nhàn nhạt:
“Anh không để ý đến những người không quan trọng.”
Cô mím môi tim khẽ thắt lại. Hóa ra… cô cũng không quan trọng?
Anh thấy cô cúi đầu lặng thinh, bỗng khẽ thở dài. Bàn tay anh vươn tới xoa đầu cô, hành động quen thuộc từ khi cô còn nhỏ xíu.
“Ngốc.”
“Gì cơ?” cô ngẩng lên, đôi mắt long lanh.
“Em nghĩ anh đang nói em sao?”
Cô bối rối. Lúc ấy, tim cô đập loạn xạ mặt nóng bừng như bị sốt.
Anh không nói nữa, chỉ khẽ cười rồi đứng dậy bước vào nhà. Để lại cô ngồi giữa chiều thu lặng gió lòng vừa buồn lại vừa ấm đến lạ.
Một chiều khác, cô đến nhà tìm anh học bài. Cửa khép hờ nên cô đẩy nhẹ bước vào. Trong phòng khách, anh đang đứng cạnh cửa sổ nói chuyện với một chị gái hơn tuổi là người cùng lớp luyện thi với anh.
“Hạ Tư Dịch tôi nhờ chút thôi mà…”
“Tự học đi.”
Chị ấy nhìn anh đầy ấm ức, rồi liếc thấy Triệu Thư Dao đang đứng sau lưng ánh mắt thoáng lạnh đi.
“Ồ, em gái à?”
Triệu Thư Dao khẽ cúi đầu chào. Cô gái kia nhún vai rồi rời đi, bước chân cố tình nặng nề. Khi cánh cửa khép lại, cô mới ngẩng đầu định hỏi chuyện thì anh đã bước đến nhéo nhẹ má cô.
“Lại lén nghe trộm à?”
“Đâu có… em chỉ… là… là đang đi dạo…”
“Đi dạo… vậy sao lại đứng đó làm gì?”
“Em… em thấy anh nói chuyện với chị kia, tưởng là bạn gái anh…”
Anh chau mày: “Sao vậy, em không thích à?”
Cô lập tức đỏ mặt lắp bắp: “Không… không phải…”
Anh cười khẽ, bàn tay đặt lên đầu cô dịu dàng hơn cả ánh nắng chiều:
“Đừng suy nghĩ nhiều, em mới là người quan trọng nhất.”
Cô ngước mắt nhìn anh. Giây phút đó, tim cô như muốn vỡ ra trong lồng ngực.
…
Một buổi tối cuối thu, hai người ngồi bên nhau trên sân thượng. Gió thổi nhẹ, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời Thành Đô.
“Dịch Dịch.”
“Ừ?”
“Nếu… nếu có người con gái rất thích, rất thích anh… thực sự thích anh thật nhiều thì sao?”
Anh quay sang ánh mắt hơi ngỡ ngàng. Cô vội cúi đầu giả vờ như nhặt gì đó dưới đất giọng nhỏ hơn:
“Chỉ là… em hỏi thôi.”
Anh không trả lời ngay. Cô cảm nhận được tim mình đập thình thịch, còn không dám ngẩng lên nhìn anh.
Hồi lâu sau anh chỉ khẽ nói:
“Anh nghĩ… người đó nên học hành chăm chỉ trước đã.”
“…Hả?”
“Cấp hai còn chưa xong mà đã lo thích ai đó rồi à?”
Giọng anh như đùa, nhưng cô lại nghe thấy nhịp tim mình lạc đi một nhịp. Gương mặt cô nóng bừng, vội lảng sang chuyện khác.
Sau lưng, anh lặng lẽ nhìn cô ánh mắt dịu dàng đến mức chẳng ai phát hiện.
Đêm đó, cô nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được. Cô nhớ lại những câu anh nói, từng ánh mắt, từng cái xoa đầu dịu dàng… rồi lại tự lắc đầu chôn kín tất cả vào tim.
Chưa đến lúc.
Vì anh vẫn là Hạ Tư Dịch người luôn đi trước cô vài bước. Còn cô… vẫn chỉ là Triệu Thư Dao, cô bé con hay lẽo đẽo chạy theo anh ngày nhỏ.
“Tuổi mười lăm, em bắt đầu biết nhớ một người. Nhưng tình cảm ấy, em giấu kỹ vào tim đợi một ngày anh nhìn thấy trước.”
Updated 35 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Đã nói anh lớn em lớn chúng ta gả cho nhau rồi mà ..... vì em là quan trọng nhất
2025-07-09
6
Thương Nguyễn 💕💞
Vừa học vừa yêu được khum anh ơi ?
2025-07-09
4
Huê Nguyễn
anh luôn đồng hành cùng em qua tuổi học trò nhiều mơ,lắm mộng, chờ đợi em đủ lớn để nổi tiếng yêu 🤣🤣🤣🤣
2025-07-11
3