Ngoan Xinh Yêu Của Hạ Tư Dịch
Thành Đô vào mùa hạ, những cơn mưa phùn lất phất rơi, phố xá ẩm ướt nhưng không lạnh, chỉ thoang thoảng trong gió một mùi đất ngai ngái xen lẫn hương hoa nhài từ những khu vườn nhỏ ven đường.
Trong một con ngõ nhỏ gần khu học viện, có hai ngôi nhà kiểu truyền thống nằm liền kề. Một là nhà họ Triệu, nơi Triệu Thư Dao sinh ra. Một là nhà họ Hạ, nơi Hạ Tư Dịch lớn lên.
Cha mẹ hai bên là bạn thân từ thời đại học, từng cùng nhau rong ruổi qua những năm tháng tuổi trẻ, trải qua đủ mọi vui buồn rồi mới lần lượt yên bề gia thất. Nhưng dù mỗi người đều có tổ ấm của riêng mình, thì tình bạn giữa họ vẫn bền chặt như thời còn son trẻ.
Triệu Thư Dao được sinh ra vào đầu tháng sáu, giữa mùa mưa khi tiếng ve gọi hè vang lên không dứt.
Mẹ cô thường hay kể lại rằng, trong ngày đầu tiên bế cô về nhà người đầu tiên đến thăm, không phải người nhà hay họ hàng mà là Hạ Tư Dịch.
Lúc đó cậu bé mới hai tuổi đang còn chập chững biết đi, cậu lù khù cầm một cây kẹo, gương mặt dửng dưng như không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt lại dán chặt vào đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn trong nôi.
Cậu bé chẳng nói gì, chỉ khẽ nhíu mày sau đó lại mỉm cười nhẹ.
Cũng từ ngày đó, Triệu Thư Dao như cái đuôi bé bỏng luôn bám theo Hạ Tư Dịch. Từ lúc cô biết bò, biết đi, rồi tập nói những từ đầu tiên, trong tất cả những điều đó đều có bóng dáng cậu.
Cứ chiều chiều, tiếng dép trẻ con lẹp xẹp vang lên từ đầu ngõ, là người nhà họ Hạ biết ngay “cái đuôi nhỏ” lại tới.
Triệu Thư Dao mặc váy hoa phồng phồng, tóc cột hai bên như củ tỏi, cứ thấy anh là lao tới, miệng cười híp mắt.
Lúc đó, cô chưa biết anh là gì, chỉ luôn gọi Hạ Tư Dịch là “Dịch Dịch” theo cách người lớn hay gọi.
Còn Hạ Tư Dịch dù vẻ ngoài trông rất kiệm lời và lạnh lùng nhưng mỗi lần nhìn thấy cô bé con, tròn tròn mềm mềm ấy lẽo đẽo theo sau thì anh lại bất giác cong khóe môi.
“Dịch Dịch, em muốn ăn kẹo này…”
Cô bé bốn tuổi, hai má ửng hồng như đào ngước mắt nhìn cậu, tay chỉ vào chiếc kẹo dẻo hình con gấu. Hạ Tư Dịch khi ấy mới sáu tuổi, đang ngồi đọc sách trong sân vậy mà chẳng nói chẳng rằng, liền đứng dậy bước vào nhà lấy cho cô một túi đầy.
“Cho em hết ạ?”
“Ừ.”
“Còn anh?”
“Anh không thích ăn.”
Triệu Thư Dao ôm túi kẹo, mặt rạng rỡ như vừa bắt được cả vầng trăng. Sau đó cứ mỗi lần đến chơi, cô đều ríu rít đi bên cạnh cậu như một chú chim nhỏ, kể chuyện ở trường mẫu giáo, kể hôm nay được cô khen vẽ đẹp, rồi bất mãn kể về bạn lớp bên lấy bút màu của cô.
Hạ Tư Dịch dù ngoài mặt không phản ứng gì nhiều, nhưng đều lắng nghe và nhớ hết.
Cậu bé lúc nhỏ cũng chẳng giống những đứa trẻ khác. Cậu không nói nhiều, không thích nhốn nháo mà thường thích ngồi đọc sách hoặc lắp mô hình.
Gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, như một ông cụ non thu nhỏ. Nhưng có một điều kỳ lạ, mỗi khi Triệu Thư Dao đến, cậu đều bỏ sách xuống.
Một lần, Triệu Thư Dao bị mấy đứa trẻ lớn hơn trong xóm chọc ghẹo. Chúng giật mất sợi dây buộc tóc màu hồng cô yêu thích, rồi chuyền tay nhau chạy vòng quanh sân trường tiểu học sau khu nhà.
Cô đứng đó, không khóc, chỉ mím môi nhìn theo, hai bàn tay nhỏ siết chặt lấy vạt váy.
Lúc Hạ Tư Dịch tới nơi, cô vẫn còn đứng yên nhưng mắt đã đỏ hoe. Cậu không hỏi gì, chỉ bước đến rút trong túi quần ra một viên kẹo mút, nhét vào tay cô rồi đi thẳng về phía đám nhóc.
“Trả lại cho em ấy.”
Một thằng lớn hơn hất cằm thách thức.
“Mày là ai? Bênh con nhóc mít ướt này à?”
Không có thêm lời nào. Cậu xông vào. Dù nhỏ hơn một chút, nhưng Hạ Tư Dịch mạnh mẽ hơn bề ngoài, đánh không cần nghĩ, đến khi cả hai lăn ra sân thì cũng giành được sợi dây đã nhàu nhĩ kia.
Cậu dúi nó vào tay cô, miệng vẫn còn rớm máu nơi khóe môi.
“Giữ cho kỹ, lần sau không được để người khác lấy nữa.”
Triệu Thư Dao chẳng nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu bằng đôi mắt ướt nước. Rồi cô sụp xuống, ôm chặt lấy vai cậu, khóc nấc thành từng tiếng.
Cậu không đẩy ra, chỉ lặng im ngồi đó, ánh mắt nhìn xa xăm như đang nghe tiếng gió lướt qua mái ngói trên cao.
Một lần khác, khi Triệu Thư Dao lên năm, chỉ vì cô xinh xắn, lại hay được các cô chú trong khu phố khen ngợi nên bị ganh ghét. Chúng giấu giày của cô, nhét bùn vào cặp còn kéo cả tóc cô lúc không có người lớn.
Hôm đó, cô chạy về nhà họ Hạ khóc nức nở, gương mặt lem luốc hai mắt đỏ hoe.
Hạ Tư Dịch đang ngồi xếp mô hình tàu lửa trong phòng, nghe tiếng cô khóc liền bỏ dở chạy ra.
“Ai làm em khóc?” Giọng cậu lạnh hẳn đi, không giống bình thường chút nào.
Triệu Thư Dao chỉ biết òa lên, nhào vào lòng cậu, úp mặt vào áo cậu mà nức nở:
“Dịch Dịch… tụi nó… tụi nó lấy giày của em… rồi còn… đẩy em ngã nữa…”
Hạ Tư Dịch không nói gì, chỉ vỗ vỗ đầu cô như người lớn vẫn làm. Sau đó, cậu lẳng lặng bước ra khỏi nhà. Một lát sau, khi cậu quay về đầu gối đã trầy xước, áo thun cũng lấm bẩn nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Cô nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng mắng nhiếc, tiếng trẻ con khóc còn người lớn thì la hét can ngăn. Nhưng cô không dám hỏi.
Cậu bước vào, lấy khăn giấy lau tay rồi đi đến bên cô ngồi xuống.
“Sau này còn ai dám bắt nạt em nữa thì cứ nói với anh.”
“Nhưng Dịch Dịch… anh bị thương rồi kìa…”
“Không sao, chỉ là té thôi.”
Sau này cô mới biết, hôm ấy cậu đã đánh nhau với cả đám nhóc kia vì cô.
Một mình cậu, tay không đối đầu với ba đứa lớn hơn. Cô còn quá nhỏ để hiểu hết, nhưng trong lòng cô từ khoảnh khắc ấy, Hạ Tư Dịch đã trở thành một thứ gì đó rất thiêng liêng, tựa như một anh hùng trong truyện cổ tích mà cô đã từng đọc vậy.
…
Năm tháng chầm chậm trôi đi như những làn mưa phùn phảng phất. Triệu Thư Dao lên tiểu học, vẫn thường xuyên được mẹ dắt qua nhà họ Hạ. Dù không còn nhỏ xíu như ngày xưa, nhưng cô vẫn thích dính lấy Hạ Tư Dịch.
Cô ngồi học bài bên cạnh cậu, nhìn cậu làm toán, tập viết chữ đẹp. Cô thường làm sai rồi chu môi:
“Dịch Dịch, em không hiểu bài này.”
Cậu đặt bút xuống, kiên nhẫn giảng lại từng dòng, dù gương mặt vẫn rất nghiêm túc.
Có lần cô bị điểm kém về nhà ôm mặt khóc hu hu trong sân nhà cậu. Cậu không an ủi mà chỉ lấy từ cặp một que kem đưa cho cô rồi nói:
“Không sao cả, lần sau làm lại.”
Lạnh lùng ít nói, chẳng bao giờ dỗ dành. Nhưng những việc nhỏ cậu làm đều là vì cô.
Mỗi lần đi học, cậu đều lặng lẽ đi phía sau cô một đoạn. Lúc có người trêu chọc, cậu chỉ cần bước tới bọn nhóc liền im bặt. Không ai dám động vào em gái của Hạ Tư Dịch.
Có lần cô té ngã trong sân trường, đầu gối chảy máu. Bạn bè thì sợ quá chạy đi tìm cô giáo, nhưng Hạ Tư Dịch là người đầu tiên đến bên cô, bế cô lên dù lúc đó cậu đang đá bóng giữa sân. Áo trắng lấm bẩn giày thì dính bùn nhưng mặt cậu vẫn lạnh băng.
“Dịch Dịch… em đau…”
“Ngoan… thì sẽ nhanh khỏi...”
Cô ngồi sau xe anh, ôm chặt lưng anh, nước mắt rơi mà lòng lại ấm áp lạ kỳ.
Người lớn vẫn hay nói đùa: “Sau này lớn lên, Dao Dao gả cho Dịch Dịch nhé!”
Cô bé Triệu Thư Dao khi ấy chỉ cười toe toét, không biết ngượng là gì, liền gật đầu lia lịa:
“Gả chứ…Gả liền á…”
Còn cậu thiếu niên kia, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô khóe môi khẽ cong. Không nói, nhưng lòng đã ngầm đồng ý từ lâu.
Updated 35 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Anh lo lắng,quan tâm tam. bảo vệ cho vợ từ tấm bé luôn á
Lái lạ kiểu lạnh lùng vời thế giời trong mắt chỉ có mình Em
2025-07-09
7
🌬️Love n peace 🤟🧡
ảnh bìa mới nhìn giống hình truyện Chẩm Vũ ghê ☺️
2025-07-09
5
Huê Nguyễn
chúc mừng tp mới của bạn 🌹🌹🌹🌹🌹🌹 chăm vợ từ bé, cùng em trải qua mọi khoảnh khắc 😉😉😉😉
2025-07-11
3