[RhyCap] Chúng Ta, Trong Một Khoảng Quên Lãng
Chap 3 - Những Thứ Mình Không Bao Giờ Hỏi Lại
Sáng nay, thành phố không lạnh, nhưng Quang Anh vẫn khoác áo len.
Anh không mặc vì cần ấm, mà vì cần được ôm - dù chỉ là bởi một lớp vải dày.
Nguyễn Quang Anh
Có những ngày... mình muốn là người khác.
Bàn chải đánh răng đã mòn, kem gần hết. Anh vẫn dùng.
Chỉ là anh thấy nó giống mình - làm một việc lặp đi lặp lại cho đến khi không còn gì nữa.
Nguyễn Quang Anh
Có thể, mòn đi là cách sống sót duy nhất.
Mắt nhìn vào thứ gì đó khiến họ quên rằng trời có gió, hay ai đó vừa lướt ngang mình.
Một cậu bé tầm mười tuổi bỗng chạy vội, va vào anh.
Anh lùi lại một bước, suýt ngã, nhưng không phản ứng gì.
"Xin lỗi anh, thằng bé nghịch quá."
Nguyễn Quang Anh
Không sao đâu chị.
Nhưng rồi, khi mẹ con họ đi khuất, anh khẽ nói với chính mình:
Nguyễn Quang Anh
Có những cú va chạm khiến mình thấy mình vẫn còn thật… dù chỉ trong một giây.
Trên tàu, anh chọn chỗ gần cửa kính.
Cảnh vật trôi ngược về phía sau như một giấc mơ bị tua ngược.
Anh nhìn những con phố lạ hoặc có thể đã từng quen.
Rồi cúi đầu, viết trong sổ tay:
Nguyễn Quang Anh
Mình có từng nắm tay ai đó đi qua trạm này không?
Nguyễn Quang Anh
Hay chỉ là ký ức mượn của một người đã đi, để lại cảm giác không tên?
Một người đồng nghiệp đặt ly cà phê xuống bàn anh:
"Tôi gọi nhầm cỡ, cậu uống không?"
Nguyễn Quang Anh
"Có bao nhiêu thứ trong đời mình nhận vì người khác 'gọi nhầm'?"
Giữa buổi, một bài hát vang lên trong tai nghe của ai đó.
Giống một đêm mùa hạ. Hoặc một chiều tháng tư.
Không phải đau. Chỉ là cảm giác bị kéo lại, như một sợi dây thừng giấu dưới da.
Câu đầu bài hát như gọi ai đó đứng lên trong trí nhớ anh.
Anh vội tháo tai nghe dù anh không đeo.
Nguyễn Quang Anh
Thật buồn cười, Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Mày tự tạo ra âm thanh để che đi thứ không có thật.
Anh lại ngồi một mình ở quán cơm cũ.
"Hôm nay ăn canh chua nhé?"
Nguyễn Quang Anh
Con thích chua.
"Chua thì dễ ăn hơn ngọt nhỉ?"
Anh nhìn bà, rồi chậm rãi nói:
Nguyễn Quang Anh
Vì chua nhắc mình rằng mọi thứ đều có thật.
Bà cười. Có thể không hiểu. Nhưng vẫn múc canh đầy bát.
Anh ăn thật chậm. Không vì ngon.
Chỉ để cảm nhận từng mảnh vị giác vẫn còn làm việc.
Nguyễn Quang Anh
Khi không còn nhớ điều gì, thì cơ thể sẽ nhớ thay.
Anh đứng trong thang máy, ướt vai, lạnh sống lưng.
Một đồng nghiệp nhìn anh, ngập ngừng nói:
Người kia định đưa anh khăn giấy, nhưng lại thôi.
Không phải ai cũng biết cách lau giùm một vết lạnh không rõ hình.
Căn hộ như mọi ngày - không chào đón, không đèn, không dấu hiệu nào cho thấy anh đã từng bước vào hay rời đi.
Anh treo áo lên móc, lấy khăn khô lau tóc.
Rồi dừng lại trước gương.
Trong một khoảnh khắc, anh có cảm giác...
Nếu mở miệng ra bây giờ, ai đó sẽ trả lời.
Chỉ có tiếng mưa rơi ngoài ban công như hàng nghìn người đang gõ cửa anh cùng lúc, nhưng tất cả đều không có tên.
Trước khi đi ngủ, anh viết vào trang mới:
Nguyễn Quang Anh
"Có những câu hỏi mình không bao giờ hỏi lại."
"Vì sợ khi hỏi ra rồi… sẽ phải chấp nhận rằng:không ai trả lời nữa."
Ánh đèn ngủ vẫn màu vàng.
Nhưng tối nay, Quang Anh không tắt nó.
Anh để nó sáng suốt đêm, như một cách báo hiệu cho ai đó:
Comments