Đưa Vương Nguyên về đến Vân Uyển, Mã Gia Kỳ đỡ cậu vào bên trong. Vương Nguyên nhìn khung cảnh xung quanh, vẫn y như cũ không có gì khác biệt. Vẫn còn nhớ lúc trước cậu nghịch ngợm hay té nên Vương Tuấn Khải đã cho người trải đầy thảm cỏ ở trên sân để cậu có nghịch té cũng sẽ ít bị thương, thật không ngờ cậu đi 3 năm rồi mà ở đây vẫn luôn như vậy, một chút biến đổi cũng không có.
Mã Gia Kỳ đỡ Vương Nguyên đến cửa nhà đã thấy Quản Gia Ôn đứng đợi sẵn. Quản Gia Ôn vừa thấy Vương Nguyên đã vui mừng chạy đến, ông phấn khích nói.
“Tiểu Thiếu Gia cậu cuối cùng cũng trở về rồi, chúng tôi đều rất nhớ cậu đó.”
Vương Nguyên khẽ cười, quả thật Vân Uyển này mới chính là nhà cậu. Nơi này có người yêu thương cậu, có người mong chờ cậu về.
“Cháu cũng rất nhớ mọi người.” Vương Nguyên nhìn Quản Gia Ôn nói.
Đỡ Vương Nguyên vào đến sofa trong phòng khách, Mã Gia Kỳ để cậu ngồi xuống sofa, còn anh thì đi vào nhà bếp lấy nước cho cậu uống. Vương Nguyên nhìn quanh căn nhà một lượt, quả thật mọi thứ đều như cũ, một chút biến đổi cũng không có.
Mã Gia Kỳ đem nước từ trong nhà bếp ra, anh đặt ly nước ở trước mặt cậu sau đó nhẹ giọng lên tiếng.
“Em uống đỡ chút nước đi, đợi một chút Quản Gia Ôn làm cơm xong thì ăn cơm.”
Vương Nguyên gật nhẹ đầu, cậu nhìn Mã Gia Kỳ do dự một chút thì lên tiếng.
“Anh và anh Tuấn Khải có giận em vì năm đó đã cãi lời hai người mà đi với người nhà họ Thẩm không?”
“Anh giận, nhưng anh biết được đứa em trai mà anh hết mực cưng chiều lại chịu nhiều cực khổ khổ thế này anh lại càng giận bản thân hơn, giận anh vì năm đó không ngăn được em.” Mã Gia Kỳ nói.
3 năm trước, người nhà họ Thẩm đem đến một bản xét nghiệm ADN chứng minh rằng Vương Nguyên là con trai ruột của họ đã bị lạc mất 18 năm. Lúc đó, Vương Tuấn Khải có chút nghi ngơ về chuyện ADN này nên đã phái người đi điều tra nhà họ Thẩm. Cuối cùng Vương Tuấn Khải tra ra được Vương Nguyên quả thật là con trai bị lạc mất của nhà họ Thẩm, nhưng đồng thời cũng tra ra được bọn họ muốn đem Vương Nguyên về nhà họ Thẩm nuôi dạy chỉ vì gia sản mà ông cụ Thẩm để lại cho cậu.
Lúc đó Vương Tuấn Khải và Mã Gia Kỳ ngăn cản Vương Nguyên đủ đường không cho cậu về nhà họ Thẩm như cậu lại không nghe lời còn làm náo động một trận lớn, cuối cùng Vương Tuấn Khải tức giận không thèm quản cậu nữa để cậu muốn làm gì thì làm.
Kết quả như Vương Tuấn Khải đoán, người nhà họ Thẩm không có ý tốt, đem cậu về nhà họ Thẩm ngược đãi cậu cả 3 năm trời. Cậu vốn cho rằng chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời thì ông bà Thẩm sẽ yêu thương cậu vì dù gì cậu cũng là con ruột của họ. Nhưng mà sự thật không phải vậy, cậu sống ở nhà họ Thẩm 3 năm, ra sức lấy lòng người nhà họ Thẩm cuối cùng cũng chỉ nhận lại được ánh mắt ghét bỏ và những trận đòn đau đến nghẹt thở.
Vương Nguyên nhìn Mã Gia Kỳ, cậu rưng rưng nước mắt nghẹn ngào nói.
“Anh ba, Nguyên Nguyên xin lỗi, Nguyên Nguyên sai rồi.”
Mã Gia Kỳ nhìn thấy Vương Nguyên khóc liền mềm lòng, anh đi đến vỗ nhẹ lưng cậu dỗ dành.
“Ngoan đừng khóc, anh ba không trách Nguyên Nguyên, không trách Nguyên Nguyên, đừng khóc nhé.”
Vương Nguyên hít hít mũi, nhưng mãi một lúc mới chịu nín, làm Mã Gia Kỳ nhìn cậu khóc đến sót cả ruột. Nói gì thì nói, chứ mà nhìn đứa em trai mình nâng trong tay như ngọc khóc trước mặt mình ai mà không sót cho được.
Vương Nguyên khóc xong liền nhìn Mã Gia Kỳ ngượng ngùng sờ sờ nói.
“Anh ba em đói rồi, em muốn ăn cơm.”
Mã Gia Kỳ thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cậu thì khẽ cười, vẫn như lúc nhỏ khóc xong liền đòi ăn không hề thay đổi chút nào, anh khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nói.
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Vương Nguyên gật đầu, sau đó liền để Mã Gia Kỳ đỡ cậu đi đến bàn ăn lớn của gia đình để ăn cơm.
Vương Nguyên nhìn một bài đầy đồ ăn toàn là những món mình thích liền vui vẻ ngồi vào bàn nhanh chóng cầm đũa lên ăn ngấu nghiến cứ như là bị bỏ đói nhiều ngày.
Nếu như cậu nhớ không lầm thì từ ngày cậu về nhà họ Thẩm đến tận hôm nay cậu mới được ngồi lên bàn ăn cơm đó. Lúc trước ở nhà họ Thẩm cậu chỉ được ăn cơm thừa của người nhà họ Thẩm, thậm chí có hôm còn không được ăn cơm.
Mã Gia Kỳ nhìn bộ dạng hấp tấp của Vương Nguyên thì đau lòng, anh nhẹ giọng nói.
“Ăn từ từ thôi, không ai tranh ăn thức ăn của em đâu.”
Vương Nguyên vừa ăn vừa gật đầu, nhưng động tác gấp thức ăn thì không hề dừng lại cứ như nếu cậu dừng lại thì sẽ có người tranh ăn với cậu vậy đó.
Mã Gia Kỳ quả thật hết cách với cậu, anh chỉ biết lắc đầu rồi ngồi nhìn cậu ăn.
Vương Nguyên ăn một bữa no nên xong liền đòi đi ngủ, quả thật là căn da bụng trùng da mắt mà.
Mã Gia Kỳ thì khỏi nói, anh nhanh chóng đỡ cậu lên phòng cậu cho cậu ngủ, những việc còn lại đợi tối Vương Tuấn Khải về rồi tính sau.
Updated 27 Episodes
Comments
Ân Trần
Ra ngày 100 chap hộ tui đi, hóng quá rồi
2025-07-12
1