Tối đến, Vương Tuấn Khải về đến nhà thấy Vương Nguyên và Mã Gia Kỳ đang ngồi ở sofa trong phòng khách xem phim thì đi đến, anh nhìn hai người lạnh nhạt hỏi.
“Đã dùng bữa tối chưa?”
Mã Gia Kỳ và Vương Nguyên nghe tiếng của Vương Tuấn Khải thì giật mình mà quay lại nhìn anh. Ánh mắt Vương Nguyên vừa chạm vào khuôn mặt tinh sảo của Vương Tuấn Khải liền có chút sợ mà cúi thấp đầu. Dù sao năm đó cũng là cậu cãi lời anh, bây giờ nhìn thấy anh liền có chút chột dạ đó.
Mã Gia Kỳ lắc đầu nói.
“Em và Nguyên Nguyên đợi anh về ăn chung.”
“Nói Quản Gia Ôn cho người đem thức ăn lên đi, anh lên phòng tắm một cái rồi xuống ăn.” Vương Tuấn Khải nói.
Mã Gia Kỳ gật gật đầu sau đó cũng theo lời anh mà dặn dò Quản Gia Ôn dọn thức ăn lên, còn Vương Tuấn Khải vừa nói xong đã xoay người đi lên trên lầu, trước khi đi ánh mắt khẽ quét qua người Vương Nguyên một cái sau đó mới rời đi.
Mã Gia Kỳ quay trở lại sofa, anh nhìn Vương Nguyên nói.
“Hình như anh hai vẫn còn giận em.”
Vương Nguyên gật đầu, cậu nói.
“Em vẫn chưa xin lỗi anh ấy, chắc là anh ấy giận em lắm dù sao 3 năm trước em vì đi chung với nhà họ Thẩm đã làm anh ấy bị thương, đến giờ em vẫn không dám đối mặt với anh ấy bởi vì chuyện năm đó.”
“Không sao đâu, chỉ cần em xin lỗi anh hai thì anh hai sẽ bỏ qua cho em thôi. Em biết mà ở trong nhà chúng ta em mới là người anh hai thương nhất.” Mã Gia Kỳ vỗ vỗ vai Vương Nguyên nói.
Vương Nguyên nhìn Mã Gia Kỳ khẽ gượng cười, nếu Vương Tuấn Khải dễ dàng nguôi giận như vậy thì hẳn không phải là Vương Tuấn Khải rồi.
Trong lúc hai người nói chuyện thì Vương Tuấn Khải đã xuống đến bàn ăn, anh ngồi vào bàn ăn trước sau đó thì lên tiếng.
“Quản Gia Ôn, ông đến phòng khách gọi hai đứa nhóc kia vào đây ăn cơm giúp tôi.”
“Vâng ạ.” Quản Gia Ôn đáp lời rồi nhanh chóng đi đến phòng khách mời Mã Gia Kỳ và Vương Nguyên đến dùng cơm.
“Nhị Thiếu Gia, Tiểu Thiếu Gia, Đại Thiếu Gia gọi hai cậu vào dùng cơm.” Quản Gia Ôn nhìn Vương Nguyên và Mã Gia Kỳ cung kính nói.
Mã Gia Kỳ gật đầu, anh đỡ Vương Nguyên đứng lên rồi cùng cậu đi đến bàn ăn cùng Vương Tuấn Khải ăn cơm.
Trên bàn ăn, Vương Tuấn Khải động đũa trước sau đó Mã Gia Kỳ và Vương Nguyên mới dám cầm đũa lên ăn. Mã Gia Kỳ khẽ liếc mắt ra hiệu cho Vương Nguyên hãy gắp thức ăn cho Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên rất tinh ý mà nhanh chóng gắp thịt kho mà Vương Tuấn Khải thích nhất bỏ vào bát của anh.
“Anh hai, anh ăn thịt kho đi, em nhớ anh rất thích món này.” Vương Nguyên nhìn anh hơi hơi cúi đầu nói, cậu vẫn là không dám đối diện với anh mắt của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải nhìn dáng vẻ không dám đối diện anh của Vương Nguyên khẽ nhếch môi cười, có gan chọc giận anh lại còn bỏ đi 3 năm trời không một tin nhắn, không một cuộc gọi nào vậy mà bây giờ lại không có gan đối diện với anh.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng gắp miếng thịt kho trong bát của mình cho vào miệng, nhưng một chữ cũng không nói làm cho Vương Nguyên đến cả ăn cơm cũng chẳng dám nói một tiếng nào nữa, cậu sợ mình nói sai liền chọc giận Vương Tuấn Khải.
Mã Gia Kỳ nhìn không khí căng thẳng giữa Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải liền lên tiếng làm dịu.
“Anh hai, ngày mai anh có đi làm không?”
“Hỏi thừa, anh không đi làm thì việc của anh mày xử lý giúp anh sao?” Vương Tuấn Khải nhíu mày lạnh nhạt nói.
“Cái đó, Nguyên Nguyên mới về anh không định ở nhà với em ấy một hôm sao?” Mã Gia Kỳ căng thẳng dò hỏi, nói thật thì anh cũng sợ người anh trai này lắm.
“Anh cũng đâu phải người nhà của người ta, ở nhà với người ta làm gì?” Vương Tuấn Khải không mặn không nhạt nói.
Mã Gia Kỳ nghe vậy liền liếc sang Vương Nguyên ra hiệu, Vương Nguyên rất nhanh liền hiểu ý mà lên tiếng.
“Anh Tuấn Khải, Nguyên Nguyên sai rồi, Nguyên Nguyên xin lỗi anh Tuấn Khải, anh Tuấn Khải đừng giận Nguyên Nguyên nữa mà.” Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải tỏ vẻ đáng thương nói.
Vương Tuấn Khải nhìn cậu không trả lời, mà Vương Nguyên lại chẳng dám nhìn anh lâu, ánh mắt vừa chạm vào đôi mắt phượng kia của Vương Tuấn Khải liền ngoan ngoãn cúi đầu. 3 năm trước cậu đã chọc giận anh, còn lạnh lùng tuyên bố rằng anh và cậu chẳng có quan hệ gì nên bây giờ Vương Tuấn Khải lạnh nhạt với cậu như vậy cũng là điều đương nhiên mà.
“Cái đó, anh hai à hai là bỏ qua cho Nguyên Nguyên đi, em ấy biết lỗi rồi mà.” Mã Gia Kỳ nói, dù gì Vương Tuấn Khải cũng là người thương yêu Vương Nguyên nhất mà.
“Để xem biểu hiện của em ấy đã, ăn cơm đi.” Vương Tuấn Khải nhếch môi cười nói, anh còn làm mặt lạnh nữa sợ sẽ dọa Vương Nguyên mất.
Vương Nguyên vừa nghe Vương Tuấn Khải nói để xem biểu hiện của cậu liền vui mừng mà nhìn lên anh nói.
“Em sẽ biểu hiện thật tốt mà.”
“Ăn cơm đi.” Vương Tuấn Khải nói.
Vương Nguyên gật đầu sau đó liền ngoan ngoãn ăn cơm cùng anh và Mã Gia Kỳ.
Updated 27 Episodes
Comments
Hanly🌷
em chờ cj mãi
2025-07-13
1