[Linh×Kỳ] [Thi Tình Họa Dịch] [BáchChu]
Chap 3
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
gan em cũng không nhỏ nhỉ. *ngồi trên ghế*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
*nghiên đầu nhìn cả hai*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
hai đứa nhóc này có chút quen mắt. *nheo mắt*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
còn ai ngoài hai đứa nhóc lúc chúng ta không có nhà mà ngang nhiên vào phá.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
*lấy tay ra khỏi mắt*
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
không có đây là lần đầu bọn em gặp đó. *chống nạnh*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
*ngạc nhiên*
cô ngạc nhiên khi lần đầu tiên có người thấy chết mà không biết sợ còn chống nạnh mà cãi tay đôi thế này còn là cãi với người có chức không nhỏ ở giữa hai giới Âm Dương thế này.
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
Kỳ Kỳ ơi tớ lại cậu sắp chết đến nới rồi kìa. *kéo em*
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
hừ sắp chết nên mới không sợ đó. *quẹt mũi*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
vậy sao.? *đưa mặt sát lại gần em*
Y nhoẻn miệng cười lộ ra hai cái nanh đôi mắt cũng chuyển sáng trắng dã quỷ dị em thấy vậy thì cũng không nói nữa kéo em ngồi lain chỗ cũ.
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
cậu không phải bảo không sợ sao.?
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
bây giờ tớ sợ rồi. *chớp mắt*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
hai đứa thật sự không nhớ chuyện phá ghe tụi này sao.?
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
*lắc đầu*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
là cái miếu ở đầu làng không phải hai đứa phá sao.?
lúc này nàng bổng nhớ đến hôm nàng và em đi chơi đến tối sợ bị đánh liền chạy qua miếu ngủ nhờ nhưng phát hiện phía sau có cái miếu nhỏ bên trong còn có mấy chai nước.
trong lúc khát cả hai không cần biết nước được để bao lâu liền tuông một hơi đến khi đầu lưỡi cay xè cỏ họng đắng đắng mới nhận ra là rượu.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
"có phá đâu chứ, vô tình làm gãy mũi miếu thôi mà." *chu môi*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
*nghe được suy nghĩ của em*
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
em xin lỗi tại..
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
hôm nay đành phải lấy mạng hai nhóc rồi. *cười*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
về nhà đi. *bổng lên tiếng*
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
*ngẩn người nhìn cô*
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
"là chồng mình đó."
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
dù sao còn nhỏ mạng của cả hai cũng còn lớn nên lần này tha.
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
được rồi hai đứa về đi trời sắp sáng rồi.
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
em cảm ơn ạ. *kéo em chạy đi*
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
*vẫy tay tạm biệt*
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
chị hai ơi chị mau đi nhanh dùm em ở đó còn vẫy tay nữa.
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
ba cười sao.?
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
*tắt nụ cười*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝙂𝙞𝙖 𝙇𝙞𝙣𝙝
Ơ a cái gì mau đi rửa ghe rồi đi nghĩ ngơi. *biến mất*
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
gì chứ một mình con sao.?
𝙑ươ𝙣𝙜 𝘿ị𝙘𝙝 [cô]
ba không công bằng.!
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
xong rồi. *bỏ bút xuống*
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
cậu tự nhiên phát họa lại họ làm gì.?
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
câu đi theo tớ. *kéo nàng đi*
một tài cầm mấy tờ giấy một tay kéo nàng chạy đi ra ngoài đồng nơi tía nàng cùng với những nông phu khác đang làm việc.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
tía ơi. *gọi lớn*
ông nghe em gọi thì giật mình liền buông chén trà xuống mà quay qua nhìn em và nàng đang lọ mọ tìm đường xuống.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
con muốn cho tía xem cái này. *đưa tờ giấy cho ông*
Viên Đình Kiến
con lại vẽ bậy bạ cái gì nữa rồi. *cầm tờ giấy*
em nhìn sắc mặt của ông đang thay đổi khi nhìn vào người trong tranh thì cũng ngợ ra bản thân mình đúng tờ giấy mà em đưa cho ông đó chính là Y.
Viên Đình Kiến
sao con có được cái này. *đứng dậy*
Viên Đình Kiến
có phải con gặp cô ấy rồi không hả.? *lay người nàng*
bị ông lay người bất ngờ nên mấy mảnh giấy trên tay nàng cũng rơi xuống làm ông lão bên cạnh cũng chú ý thay vì bất ngờ ông ấy chỉ vuốt nhẹ chòm râu rồi cười nói.
Châu Văn Chí
ông làm gì mà sợ vậy.?
Viên Đình Kiến
ông bảo tôi không sợ sao.?
Viên Đình Kiến
ai gặp cô ấy rồi qua hôm sao mà còn sống nổi. *sốt ruột*
Châu Văn Chí
Châu Châu qua đây rồi với tía.
Châu Văn Chí
ông xem hai đứa vẫn sống đấy thôi.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
ông ơi bộ ông biết mấy người này sao.?
Châu Văn Chí
chỉ là ta nghĩ tía con quên họ rồi. *cười*
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
tía ơi tía kể cho tụi con nghe đi.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
đúng đó ạ. *gật gù*
Châu Văn Chí
được rồi vậy hai đứa ngồi im lặng nhé. *uống ngụm trà*
cả hai ngoan ngoãn ngồi trên tấm lá chuối được hai ông để sẵng rồi lặng lẽ nghe ông kể.
Châu Văn Chí
trong bốn người này có hai người là con của một gia đình giàu có.
Châu Văn Chí
họ đến đi khai thiên lập địa khi mảnh đất này vẫn còn là mảnh đất hoang.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
vậy là cách chúng ta bao lâu hả ông.?
Châu Văn Chí
để ta nhớ xem nào...chắc là vài trăm năm.
𝙑𝙞ê𝙣 𝙉𝙝ấ𝙩 𝙆ỳ
"cách xa vậy sao.."
𝘾𝙝â𝙪 𝙏𝙝𝙞 𝙑ũ [nàng]
tía kể tiếp đi ạ.
Châu Văn Chí
người mà tía con gặp cách đây 10 mấy năm là con gái thứ hai của gia đình đó.
Châu Văn Chí
ngoài cô ấy ra gia đình đó còn có một đứa con trai.
Châu Văn Chí
cậu thanh niên ấy là một tay chơi suốt ngày chỉ đến hoa lâu tìm thú vui.
Comments