[ Lộc Zutaki×Ghasyboy ] Kẻ Bắt Nạt
1. Món đồ chơi yêu thích
Và tôi - Lộc Zutaki là một trong những kẻ ' mạnh ' đó, về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Nhưng cũng như mấy ' thành phần ' cá biệt ngoài kia, tôi chọn cách mua vui cho bản thân bằng việc hạ bệ và đánh đập kẻ khác, không vì gì cả, chỉ là tôi cảm thấy vui, vậy thôi.
Tôi đặc biệt thích nhìn những kẻ ' yếu ' bị nắm thóp trong lòng bàn tay mình, chật vật và khổ sở.
Chúng không thể chống cự càng không thể chạy trốn, hoàn toàn trở thành món đồ chơi mặc người chơi đùa. Hệt như nó -
Một thằng khiếm thính nghèo kiết xác.
Tôi thích nó lắm, hay đúng hơn là thích nhìn cái biểu cảm muốn khóc nhưng chẳng thể khóc của nó. Đôi mắt nó to và ướt như thể được phủ lên một tầng hơi nước, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nhòe mi nó.
Nhưng đôi mắt ấy chưa từng nhìn thẳng vào tôi lấy một lần, mặt nó cứ cúi gầm xuống hệt như mấy con chó hoang nhếch nhác, điệu bộ kiềm nén cố không khóc mỗi lần bị tôi đánh đập của nó làm tôi cảm thấy thích thú hơn bao giờ hết.
Hahah cái thằng điếc đó sẽ luôn hoảng loạn mỗi lần bị lấy mất cái máy trợ thính, nó sẽ run lên rồi quýnh quáng quỳ xuống chân tôi mà cầu xin, nó sẽ khóc, sẽ mếu máo, sẽ không ngừng xin xỏ tôi, chỉ khi đó đôi mắt đen láy của nó mới nhìn thẳng vào tôi, mông lung và đầy sợ hãi.
Và đều đó luôn làm tôi thõa mãn, một món đồ chơi tuyệt hảo.
Kresh
Lộc, sao hôm qua mày không nghe máy?
Kresh
Bận gì mà anh em gọi không nghe?
Kisa
Đúng rồi, hôm qua em chả điện anh được.
Tôi thở dài tựa người vào ghế, thuận chân gác lên bàn học phía trước, bộ dáng hoàn toàn ra dáng một học sinh cá biệt.
Kresh ngồi bên trái tôi, phía trên là Kisa, hai đứa nó miệng nói nhưng tay vẫn nghịch điện thoại, lâu lâu lại xoáy mắt vào tôi gặm hỏi cho bằng được.
Kisa
Chắc bận đi chơi cùng em nào.
Kresh
Xì, chả anh em gì hết
Kresh
Chơi mà chơi đánh lẻ
Kresh
Nhưng Ghast đâu rồi?
Kresh
Bình thường đâu đến trễ vậy đâu?
Kresh ngoái đầu nhìn ra cửa, bỗng hỏi vài đều ngu ngốc. Không khí xung quanh cũng trở nên kì lạ hơn hẳn, bởi lẽ chẳng ai muốn nhắc đến một thằng ' kì lạ ' như vậy.
Kisa có vẻ hơi bất ngờ, cũng đánh mắt quanh một dòng theo lời Kresh.
Kisa
Bình thường thằng điếc đó đi sớm lắm mà
Kisa
Anh Kresh nhớ nó à? Haha
Kresh
Nhớ cái khỉ gì, thằng nhãi
Tiếng cười khanh khách vang lên, Kresh cùng Kisa đấu khẩu ồn ào một trận, cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Tôi dõi mắt, dường như không chú ý đến họ, mắt cố định ở cửa ra vào một lúc lâu.
Một dáng người đi có phần khập khiễng bước vào, quần áo phẳng phiu như vẫn nhìn ra là hàng đã sử dụng quá lâu, chất vải đã cũ kĩ đến mốc meo vài chỗ đã ngã vàng trái ngược với màu áo trắng xanh của cả lớp, gần như tách biệt khỏi đám đông. Mà phải nói thân thể cậu ta cũng thảm không kém. Đôi bàn tay chi chít vết bầm tím dữ tợn, men theo cổ loang lổ trên mặt. Gương mặt vốn trắng trẻo cũng bị vài sắc hồng đỏ làm cho nổi bật, một bên mắt sưng vù tím tái, bên còn lại cũng lai rai vài vết cắt nhỏ, miệng khô khốc đến bật cả máu.
Ghast dường như cảm nhận được ánh mắt kì dị đó, cậu ta càng đi càng cúi đầu , mặt gần như song song với mặt đất như thể chỉ cần ngước lên liền bị đánh đến thảm.
Tôi cong mắt nhìn Ghast, tâm trạng bỗng chốc vui vẻ hơn hẳn.
' Chó con của tôi đến rồi '
Tiếng động bất ngờ làm ai cũng giật mình, họ ngước nhìn, chỉ thấy Ghast đã ngã xuống đất từ bao giờ, tập vở đựng trong chiếc cặp rách cũng vì thế và vương vãi ra sàn, trong nhếch nhác vô cùng.
Tôi híp mắt, mỉm cười càng sâu rồi thu chân lại.
Lộc Zutaki
Mau nhặt đồ của mày lên đi, đừng làm bẩn sàn
Khóe môi tôi cong lên khi bắt gặp ánh mắt ươn ướt kìm nén của Ghast đang xoáy sâu vào tôi. Phẫn nộ và bất lực.
Nó cúi người, cố vờ đi những tiếng xì xào cười cợt dường như đang phóng đại ấy, nhanh hết sức thu dọn đồ đạc của mình.
Nhưng tôi không thích để nó yên, nghiêng người, tôi khẽ vung chân đá bay đống tập vở đã được xếp gọn gàng dưới đất của nó, giọng điệu giỡn cợt.
Lộc Zutaki
Mày không có tay à? Sao lâu thế?
Lộc Zutaki
Chó thì làm đéo gì có tay
Tôi biết nó không nghe rõ, vậy nên từ câu từng chữ đều là cố ý nói to, nói rõ nhất có thể.
Kresh nhìn tôi, một ánh mắt khó hiểu.
Rồi Kresh đứng dậy, khẽ khàng nhặt mấy món đồ đã bị tôi đá tung dưới sàn, bây giờ ánh mắt cậu ta không còn nhìn tôi, mà đã xoáy chặt vào Ghast.
Ghast dường như cũng bất ngờ trước hành động của Kresh, nó cụp mắt cố lãng tránh cuộc nói chuyện kì lạ của chúng tôi. Hiện giờ chân tôi đã giữ chặt cuốn vở trong tay Kresh, chúng tôi nhìn nhau, không khí càng trở nên nặng nề.
Không ai dám đứng ra ngăn cản, họ hiểu, họ không thể.
Kisa có vẻ hơi khó chịu, khẽ nói.
Kisa
Vì một thằng nhãi mà cãi nhau à
Như mọi lần, Kresh chủ động lên tiếng, giọng điệu cợt nhã có chút chán chường của nó vang lên làm không khí cũng bớt căng thẳng hơn.
Nhưng tôi vẫn không hết khó chịu, tôi thấy, ánh mắt Kresh vẫn chưa dời khỏi người Ghast, cậu ta thở dài đem toàn bộ sách vở trong tay nhét vào cặp Ghast, có chút ân cần, có chút xót xa .
Tôi ghét nó - điệu bộ giả vở thánh thiện của Kresh. Nó làm tôi phát rồ.
Lộc Zutaki
Lụm nhanh rồi biến về chỗ mày đi
Ghast gật gật đầu, nhặt hết đồ cũng đứng dậy rời đi.
Nhanh nhẩu như thể đã mong chờ lệnh tôi từ lâu.
Tôi không còn để ý nó nữa, chăm chăm vào màn hình điện thoại. Có vẻ Ghast cũng biết tôi đã chán trò chọc phá này, giọng nó ngân lên, rất khẽ, hệt đang muốn lấy lòng tôi.
Bạn
Lưu ý : Truyện chỉ là ảo, tất cả lời nói, suy nghĩ đều là của nhân vật ảo không hề phản ánh tư tưởng của người thật và tác giả.
Bạn
Đây chỉ là ảo, không hề có ý xúc phạm, cổ xúy việc Bạo lực học đường, kì thị người khiếm thính, khuyết tật!
Comments