Chương 3 : Thực hiện ước mơ

Việt Nam – phòng trọ nhỏ – 11 giờ đêm
Em – Tống Tư Nhiên – ngồi trước laptop cũ, tay trái tra từ điển tiếng Trung, tay phải ghi chép vào vở. Mì gói nguội trên bàn, đèn vàng nhòe bóng.
Mỗi ngày, em làm hai ca: – Sáng: phụ quán bánh canh – Chiều: rửa ly cho quán cà phê Tối về – học đến 2 giờ sáng.
Mọi người xung quanh bảo:
“Học vậy để làm gì? Còn định đi đâu nữa?” “Ở nhà lấy chồng đi là vừa rồi!”
Nhưng em – vẫn cắm cúi học. Vẫn lặng lẽ viết vào cuốn sổ mẹ từng tặng: Chờ tao, Trung Quốc.
Một hôm, em lên mạng tra: Học bổng du học ngành truyền thông – Bắc Kinh / Thượng Hải > Yêu cầu: HSK cấp 5 Bằng tốt nghiệp cấp 3 Thư giới thiệu, bài luận cá nhân.
Em không có ai viết thư giới thiệu. Nhưng em vẫn viết bài luận, gửi đi.
Câu kết trong bài viết: “Tôi không muốn đến Trung Quốc để thành ngôi sao. Tôi chỉ muốn đứng trong thế giới của những người đang thắp sáng tôi từng ngày.”
Vài tuần sau – buổi tối – đang rửa chén thì có email tới Em lau tay vội, mở ra… Và suýt khóc.
"Chúc mừng bạn – bạn đã vượt qua vòng sơ loại Học bổng Truyền thông Đông Á." Vòng phỏng vấn sẽ tổ chức tại Hà Nội – tháng sau.
Em ngồi bệt xuống sàn nhà, cầm điện thoại run run, gửi tin nhắn đầu tiên cho chính mình:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Có hy vọng rồi. Mình chưa thua đâu.
Nhà – sau bữa cơm
Em báo tin cho ba và dì:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Con được chọn phỏng vấn học bổng, nếu đậu con sẽ sang Trung học.
Dì Nguyệt buông đũa:
Trịnh Nguyệt
Trịnh Nguyệt
Mày định bỏ nhà đi nữa hả? Đồ vô ơn!
Ba em chỉ thở dài:
Ba
Ba
Nếu con quyết thì tự lo hết đi. Ba không cản.
Em gật đầu, trong lòng lạnh hẳn:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Ừ. Từ lâu rồi con đã không còn mong ba ủng hộ.
Đêm hôm đó – em nằm ngoài hiên – nhìn sao
Trung Quốc – tưởng gần mà xa.
Nhưng em nghĩ tới người đàn ông ấy – ánh mắt anh từng nhìn Ly Luân khi tuyệt vọng. Em nhớ đến giấc mơ ban đầu. Và em nhắm mắt, mỉm cười:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Nhất định. Mình sẽ tới được thế giới của anh.
--------
Thượng Hải – Studio số 7 – 5 giờ sáng
Diêm An – áo đen, cà phê không đường, đọc kịch bản dưới ánh đèn vàng. Tóc rối nhẹ, đôi mắt vẫn lạnh, nhưng bờ vai… có gì đó mỏi mệt hơn thường lệ.
Hôm nay là buổi thử vai nữ chính cho phim “Giấc Mơ Lệch Sóng” – phim hiện đại, nhân vật nữ là cô sinh viên từng bị trầm cảm, vì một đoạn video mà sống lại chính mình.
Diễn viên tới casting gần trăm người. Nhưng anh – chẳng thấy ai phù hợp
Anh khép kịch bản lại, thở hắt:
Diêm An
Diêm An
Chọn ai cũng vậy… nếu không có ánh mắt đó.
Lục Sâm – trợ lý – bưng trà tới, nhỏ giọng
Trợ Lý
Trợ Lý
Anh An, hôm nay livestream 30 phút thôi nhé? Fan đang bảo anh ‘lạnh như đá’ thiệt sự đó…
Diêm An ngước mắt:
Diêm An
Diêm An
Ừ. Vì tôi không có gì để ấm.
Cùng lúc đó – phòng trang điểm
Một stylist nói nhỏ với nhau:
“Anh ấy vẫn chưa từng yêu ai thiệt hả?” “Nghe nói từng có bạn gái hồi học viện, nhưng… chia tay trước khi nổi tiếng.” “Ảnh lạnh kiểu… không cho ai lại gần luôn ấy
-----
Buổi tối – về studio riêng
Diêm An mở điện thoại, vào mục “Ảnh yêu thích”. Có đúng 1 tấm ảnh
Trong đó – góc xa mờ – có một người hậu đài cúi đầu lau sàn. Chỉ thế thôi. Nhưng anh… chưa từng xoá.
Anh nhìn tấm ảnh ấy rất lâu. Rồi bất chợt thốt ra:
Diêm An
Diêm An
Nếu có người thật như thế ngoài đời… liệu họ có ghét tôi không?
Tin nhắn từ đạo diễn gửi tới:
Quách Kính Minh (Đạo Diễn)
Quách Kính Minh (Đạo Diễn)
Anh An, sắp tới có show tìm kiếm giọng hát mới từ các nước châu Á. Anh không muốn làm mentor khách mời à?
Diêm An định từ chối như mọi lần. Nhưng lần này – tay anh ngừng lại.
Anh hỏi ngược lại:
Diêm An
Diêm An
Trong danh sách ứng viên… có ai tên là ‘Tư Nhiên’ không?
Bên kia: “Chưa rõ. Đợt đầu là phỏng vấn học bổng – không phải idol show đâu.”
Diêm An không trả lời.
Nhưng trong lòng… có cái tên vừa chạm vào đâu đó rất sâu. Một cái tên anh chưa hề biết rõ mặt. Nhưng lại nhớ đến lạ.
--------
Tối trước ngày đi Hà Nội
Em về nhà, tay cầm vé xe khách giấu trong cặp.
Dì Vy thấy cái balo nhỏ trên giường, liền nhíu mày:
Trịnh Nguyệt
Trịnh Nguyệt
Đi đâu? Ở đó làm gì?
Em đáp nhẹ, không né tránh:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Ngày mai con ra Hà Nội phỏng vấn học bổng.
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Không khí trong phòng đột ngột đông cứng
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Ba em bỏ đũa xuống bàn:
Ba
Ba
Phỏng vấn cái gì? Sao không bàn với ba?
Dì Nguyệt ném cái thìa xuống mâm:
Trịnh Nguyệt
Trịnh Nguyệt
Mày định bỏ nhà theo trai hả?! Hay định vô showbiz cho thiên hạ cười vô mặt??
Em ngước lên, ánh mắt bình tĩnh:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Con không theo trai. Con theo ước mơ.
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Con đi là để đổi đời – không phải để làm nhục gia đình.
Dì Nguyệt quát:
Trịnh Nguyệt
Trịnh Nguyệt
Không có mẹ dạy nên mới lì như vậy!
Em đứng bật dậy.
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Con không có mẹ là bất hạnh. Nhưng sống trong nhà này, mà không được làm người tử tế – mới thật sự là nhục.
ba em đập bàn:
Ba
Ba
“Ba không cho phép. Nếu bước ra khỏi cửa, đừng gọi đây là nhà nữa.”
Em siết quai cặp. Tim run bần bật. Nhưng tay không buông.
Em cúi chào, mắt rưng rưng:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Vậy từ giờ… con sẽ sống một mình.
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Con không cần được nuôi nữa – con chỉ cần được sống đúng cách mình muốn.
5:30 sáng – trạm xe khách
Em kéo vali, một mình đứng đợi.
Trời mưa lất phất. Em lấy áo khoác che đầu. Một bác bán vé hỏi:
Bác bán vé số
Bác bán vé số
Đi học hả con? Có ai đi cùng không?
Em lắc đầu, cười nhẹ:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Dạ không. Nhưng con không sợ đâu ạ.
Bên kia đất nước – cùng lúc đó – Diêm An ngồi trong phòng khách sạn, đặt ly cà phê xuống.
Anh nhìn ra trời mưa, thì thầm:
Diêm An
Diêm An
Nếu em đủ can đảm để đi… anh sẽ đủ can đảm để chờ.
Diêm An
Diêm An
------
Xe khách giường nằm – tuyến TP.HCM → Hà Nội – 6:00 sáng
Em – Tống Tư Nhiên – nằm ở giường tầng 2, sát cửa kính. Ba lô đặt ôm trước ngực, vé xe nhét trong túi áo khoác mỏng, điện thoại đã bật chế độ im lặng.
Trời mưa. Giọt mưa đọng từng hàng, lăn chậm trên ô kính như dòng nước mắt không ai lau được.
Em đeo tai nghe. Một playlist nhạc không lời vang lên. Piano nhẹ nhàng, nhưng trong lòng như đang nghẹn.
Không phải vì sợ. Mà là… rất nhiều thứ cùng ùa tới.
Mẹ mất. Ba bỏ mặc. Dì ghẻ mắng chửi. Bạn bè thân giờ cũng đi mỗi ngả.
Và em – vác theo ước mơ “được học và sống như người bình thường” – mà người ta nói em không đủ điều kiện để mơ.
“Tại sao lại phải ra Hà Nội?” – ai cũng hỏi vậy.
Nhưng chỉ em mới biết câu trả lời là:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Vì ở đó, có cánh cửa dẫn tới một nơi xa hơn nữa – nơi anh đang đứng.
Em mở điện thoại – màn hình sáng lên – ảnh nền là Ly Luân trong Đại Mộng Quy Ly
Ánh mắt người đàn ông trong ảnh… giống hệt ánh mắt em mỗi lần nhìn gương: cô đơn mà cố mạnh mẽ.
Em vuốt nhẹ màn hình, thì thầm:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Đợi em. Dù không biết anh có đợi hay không – thì em vẫn muốn tới gần anh… bằng chính đôi chân mình.
Xe rung nhẹ. Ngoài đường, phố xá bắt đầu hiện rõ hơn. Tài xế hô:
Tài xế
Tài xế
Ai tới Hà Nội, chuẩn bị xuống bến nha!”
Em thở sâu. Cài lại balo. Nắm chặt quai túi. Mưa vẫn chưa ngừng.
Nhưng trong lòng em – bão đã tạnh.
Giờ chỉ còn niềm tin.
____________
[Thượng Hải – Studio Diêm An – 10:17 tối]
Trợ lý Tiểu Trình bê một tách cà phê tới, run run nói:
Trợ Lý
Trợ Lý
Anh An... clip này viral lắm rồi. Dân mạng Việt Nam đang bàn tán khắp nơi về cô gái này...
Diêm An gật đầu, không rời mắt khỏi màn hình.
Clip chỉ vỏn vẹn 45 giây – một cô gái ngồi giữa sân khấu nhỏ, giọng hát không tròn trịa nhưng run rẩy đầy cảm xúc, ánh mắt đau như nghẹt thở khi hát câu cuối: “Nếu có kiếp sau… xin đừng gặp lại nhau.”
Anh tua lại clip – lần thứ 5
Trong ánh đèn mờ, cô gái cúi đầu chào, lưng gầy, tóc rối, nhưng ánh mắt sáng lên như một ngọn nến cuối cùng giữa gió.
Anh khựng lại ở khung hình đó, nói:
Diêm An
Diêm An
“Tên cô ấy là gì?”
Trợ lý:
Trợ Lý
Trợ Lý
Dạ… Tống Tư Nhiên. Thí sinh tự do, đăng ký theo diện đặc biệt. Không có công ty quản lý.
Diêm An im lặng vài giây. Rồi nói, rõ từng chữ:
Diêm An
Diêm An
Sắp tới vòng sơ loại quốc tế, đúng không?
Nói với ban tổ chức…
Diêm An
Diêm An
Tôi muốn sang Việt Nam. Làm giám khảo.
Tiểu Trình hoảng hốt:
Trợ Lý
Trợ Lý
Anh… anh nói thật ạ? Anh chưa bao giờ làm giám khảo vòng sơ sinh, với lại bên này còn phim chưa quay xong mà…
Diêm An cởi áo khoác, đứng dậy, giọng lạnh mà cương quyết:
Diêm An
Diêm An
Đây là ngoại lệ.
Diêm An
Diêm An
Tôi cần tận mắt xem – giọng hát đó có thật sự khiến người ta đau như vậy… hay chỉ là một ảo giác từ màn hình.
Diêm An
Diêm An
[Sáng hôm sau – Diêm An gửi email tới ban tổ chức Voice of Asia] Chủ đề: Đề xuất tham gia với tư cách giám khảo tuyển sinh quốc tế Nội dung: “Tôi sẵn sàng bay tới Hà Nội. Không cần công bố truyền thông. Chỉ cần cho tôi ngồi ghế giám khảo – đủ gần để nghe, và đủ xa để không ảnh hưởng đến cô ấy.”
-------
Hà Nội – mùa mưa – lần đầu ánh mắt họ chạm nhau…
Sân bay Nội Bài – 04:30 sáng Máy bay hạ cánh trong màn mưa mỏng như sương. Cánh cửa mở, hành lang dẫn thẳng vào khu VIP.
Diêm An bước xuống. Không vệ sĩ, không phô trương, chỉ có chiếc áo hoodie đen kéo kín, mũ trùm, khẩu trang che gần hết gương mặt. Nhưng ánh mắt – lạnh như sắt, sâu như giếng.
----------
06:05 sáng – Hà Nội – bên ngoài hội trường Đại học Truyền thông Quốc tế
Em – Tống Tư Nhiên – cột tóc cao, mặc chiếc sơ mi trắng là phẳng, quần vải tối màu, tay cầm hồ sơ ép nhựa, run một chút – nhưng không lùi
Mưa vẫn rơi lăn tăn trên vỉa hè. Em bước lên bậc thềm, đứng trước cửa, hít một hơi dài.
Tự nói nhỏ:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Không ai đi cùng cũng được. Chỉ cần chính mình bước vào – là đủ rồi.
-------
Phía sau tấm kính một chiều – phòng quan sát nội bộ
Diêm An đứng sau lớp kính mờ. Anh tháo khẩu trang, kéo mũ xuống, tay cầm ly cà phê nguội. Mắt không rời cô gái ấy từ lúc bước chân đầu tiên.
Em không biết anh đang nhìn. Nhưng dáng em – gầy gò mà kiên định, ánh mắt vừa ngơ ngác vừa bình tĩnh – khiến anh… đứng yên rất lâu.
Tiểu Trình – trợ lý – bước tới, hạ giọng :
Trợ Lý
Trợ Lý
Anh An, là cô ấy đó. Tống Tư Nhiên – thí sinh hôm nay được xét phỏng vấn riêng.
Anh không trả lời ngay. Chỉ nhìn qua lớp kính – môi mím lại, tay siết nhẹ ly cà phê.
Một lúc sau, anh khẽ nói:
Diêm An
Diêm An
Sao em lại giống mình như vậy… Cũng từng đứng ngoài cánh cửa này… … cũng từng không biết phía sau là ai đang đợi.
Hội trường – giám khảo gọi tên
Giám khảo
Giám khảo
Thí sinh Tống Tư Nhiên, mời vào.
Em bước vào. Ánh đèn trắng chiếu xuống bàn dài, ba người giám khảo, một cái máy quay. Em khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
Tống Tư Nhiên
Tống Tư Nhiên
Em chào thầy cô, em là Tống Tư Nhiên.
Còn sau tấm kính kia – Diêm An bước lại gần hơn, mắt chạm đúng ánh mắt em lần đầu tiên qua khe gương mỏng.
Một thoáng. Rất ngắn. Em quay đi ngay – vì đâu biết rằng… người ấy đang nhìn em từ thế giới bên kia lớp kính.
Nhưng anh đứng yên đó. Không nói gì. Không cần quay phim. Chỉ cần giữ nguyên khoảnh khắc ấy… để tim còn nhớ cách nó vừa đập lệch đi một nhịp.
Chapter
1 Chương 1 : Chờ tôi nhé ...
2 Chương 2 : Một mình quen rồi...có cũng được, không thì thôi
3 Chương 3 : Thực hiện ước mơ
4 Chương 4 : Sau lưng em luôn có anh ....
5 Chương 5 : Một đôi gang tay, một tấm lòng chưa tiện nói ra
6 Chương 6 : ....
7 Chương 7 : CẢ HỘI TRƯỜNG ĐỀU IM LẶNG, CHỈ CÓ ANH ĐỨNG LÊN VỖ TAY
8 Chương 8 : Không tin em có thể làm được
9 Chương 9 : Em được chọn vào đội Diêm An
10 Chương 10 : EM CỨ NGẨNG ĐẦU, VÌ ANH VẪN ĐỨNG Ở PHÍA TRƯỚC
11 Chương 11 : Đừng nhìn ai hãy nhìn anh ....
12 Chương 12 : Người đầu tiên khiến anh không muốn để em lùi nữa
13 Chương 13 : Tôi là người chọn cô ấy ....
14 Chương 14 : Không ai tin là ngẫu nhiên , vì ánh mắt ấy nói lên tất cả
15 Chương 15 : Kết quả sắp công bố
16 Chương 16 : Anh nhận phim mới...
17 Chương 17 : ANH ĐANG QUAY PHIM, CÒN EM VẪN LUYỆN GIỌNG TRONG CĂN PHÒNG CÓ ĐÈN
18 Chương 18 : Em không cần phải cố gồng nữa, anh tới rồi
19 Chương 19 : Đừng khiến anh thất vọng
20 Chương 20 : Ngẩng đầu lên , anh đây rồi
21 Chương 21 : Ba...mẹ con quay MV đầu tiên...
22 Chương 22 : Anh giúp em lên sân khấu...
23 Chương 23 : NGOẠI CẢNH MỘT MÁI HIÊN: ANH NHÌN EM… KHÔNG CÒN LÀ BẠN DIỄN
24 Chương 24 ANH KHÔNG NÓI ANH GHEN , mà anh nói : Hoặc đổi bạn diễn hoặc đổi tôi:)
25 Chương 25 : NGƯỜI CON GÁI ANH KHÔNG DÁM MẤT
26 Chương 25 : ANH LÙI LẠI, CÒN EM… LẠI TIẾN VỀ PHÍA ANH
27 Chương 26 : GIÓ BÃO TỚI, NHƯNG EM KHÔNG CÒN ĐƠN ĐỘC
28 Chương 27 : EM TỰ BƯỚC, DÙ ANH RẤT MUỐN NẮM TAY
Chapter

Updated 28 Episodes

1
Chương 1 : Chờ tôi nhé ...
2
Chương 2 : Một mình quen rồi...có cũng được, không thì thôi
3
Chương 3 : Thực hiện ước mơ
4
Chương 4 : Sau lưng em luôn có anh ....
5
Chương 5 : Một đôi gang tay, một tấm lòng chưa tiện nói ra
6
Chương 6 : ....
7
Chương 7 : CẢ HỘI TRƯỜNG ĐỀU IM LẶNG, CHỈ CÓ ANH ĐỨNG LÊN VỖ TAY
8
Chương 8 : Không tin em có thể làm được
9
Chương 9 : Em được chọn vào đội Diêm An
10
Chương 10 : EM CỨ NGẨNG ĐẦU, VÌ ANH VẪN ĐỨNG Ở PHÍA TRƯỚC
11
Chương 11 : Đừng nhìn ai hãy nhìn anh ....
12
Chương 12 : Người đầu tiên khiến anh không muốn để em lùi nữa
13
Chương 13 : Tôi là người chọn cô ấy ....
14
Chương 14 : Không ai tin là ngẫu nhiên , vì ánh mắt ấy nói lên tất cả
15
Chương 15 : Kết quả sắp công bố
16
Chương 16 : Anh nhận phim mới...
17
Chương 17 : ANH ĐANG QUAY PHIM, CÒN EM VẪN LUYỆN GIỌNG TRONG CĂN PHÒNG CÓ ĐÈN
18
Chương 18 : Em không cần phải cố gồng nữa, anh tới rồi
19
Chương 19 : Đừng khiến anh thất vọng
20
Chương 20 : Ngẩng đầu lên , anh đây rồi
21
Chương 21 : Ba...mẹ con quay MV đầu tiên...
22
Chương 22 : Anh giúp em lên sân khấu...
23
Chương 23 : NGOẠI CẢNH MỘT MÁI HIÊN: ANH NHÌN EM… KHÔNG CÒN LÀ BẠN DIỄN
24
Chương 24 ANH KHÔNG NÓI ANH GHEN , mà anh nói : Hoặc đổi bạn diễn hoặc đổi tôi:)
25
Chương 25 : NGƯỜI CON GÁI ANH KHÔNG DÁM MẤT
26
Chương 25 : ANH LÙI LẠI, CÒN EM… LẠI TIẾN VỀ PHÍA ANH
27
Chương 26 : GIÓ BÃO TỚI, NHƯNG EM KHÔNG CÒN ĐƠN ĐỘC
28
Chương 27 : EM TỰ BƯỚC, DÙ ANH RẤT MUỐN NẮM TAY

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play