[ Tư Nhiên - Diêm An ] Đừng Lo Anh Tới Rồi
Chương 1 : Chờ tôi nhé ...
Diêm An
Nam chính – Diêm An
Diễn viên nổi tiếng đình đám tại Trung Quốc
Đẹp trai, lạnh lùng, chưa từng công khai hẹn hò
Từng gặp biến cố tuổi nhỏ, không tin vào yêu đương
Người trong giới gọi anh là “bức tường băng” – không ai leo qua nổi
Chỉ đến khi… ánh sáng yếu ớt của Tống Tư Nhiên xuất hiện, anh mới nhận ra:
- Hóa ra... mình cũng cần được cứu.
Tống Tư Nhiên
Nữ chính – Tống Tư Nhiên
Cô gái Việt Nam, gia đình từng đổ vỡ, mẹ mất sớm, cha lấy vợ mới
Học giỏi, biết cố gắng, nhưng luôn cảm thấy mình không đủ tốt để được yêu thương
Từng mơ ước làm người viết nhạc, nhưng bị dập tắt bởi sự coi thường từ mẹ kế
Vô tình thấy Ly Luân – nhân vật Diêm An đóng, em bật khóc.
Từ đó, em bước vào thế giới của anh – không bằng sự ngưỡng mộ, mà bằng sự đồng cảm.
16h30 chiều – chuông trường vang lên
Em – Tống Tư Nhiên – đeo balo, tóc buộc gọn, đạp xe băng qua hàng cây phượng hồng rực lửa cuối sân
Trên tay còn cầm ổ bánh mì nhỏ, vừa nhai vừa gật đầu chào chú bảo vệ:
Tống Tư Nhiên
Cháu về nha chú ơi!
Lê Khang (Chú bảo vệ)
Về cẩn thận nghe con gái
Trời hôm nay nắng nhẹ, gió vừa đủ mát.
Con đường về nhà em quen thuộc tới từng viên gạch lát xiên vẹo.
Một tay giữ tay lái, một tay với tai nghe bluetooth nhỏ – nhạc vang lên:
🎵 “Thời gian trôi như dòng sông...”
Giai điệu nghe như đang kể lại chính tuổi thơ em – dịu dàng và thanh khiết.
Về đến đầu hẻm – em thắng xe cái “két”, gọi lớn:
Tống Tư Nhiên
Mẹ ơiiii con về rồi nèeee!!
Mẹ
Về rồi hả con gái? Đói chưa? Cơm canh nấu xong hết rồi nè
Em chạy ào vào nhà như cơn gió, ném balo xuống ghế salon.
Tay còn đang tháo giày, đã thơm mẹ cái chóc
Tống Tư Nhiên
Hôm nay được về sớm! Cô chủ nhiệm đi họp á!
Mẹ gắp cho em miếng trứng chiên, cười cười:
Mẹ
Biết vậy sáng nấu món con thích rồi. Thôi ăn lẹ đi, có canh rau má nấu tôm đó.
Mâm cơm đơn giản: trứng chiên, canh rau má, cá chiên, cà pháo.
Nhưng với em – là “nhà”, là “mùa hè”, là “thế giới này không cần thêm gì nữa”.
Mẹ kể chuyện cô hàng xóm mới cắt tóc xấu quá, em cười nghẹn cơm.
Em kể chuyện nhỏ bạn bị thầy dạy Toán phạt vì không thuộc công thức, mẹ xoa đầu em:
Mẹ
“Con giỏi quá, học đều vậy là được rồi. Không cần đứng nhất, chỉ cần đừng tự ép bản thân quá sức.”
Ăn xong, hai mẹ con rửa chén, lau nhà, bật quạt máy rù rì rù rì.
Em ngồi học bài dưới ánh đèn bàn màu vàng ấm.
Tiếng gió lùa qua khe cửa, tiếng tivi nhỏ nhẹ phát thời sự từ phòng khách.
Mẹ ngồi sau em, vá lại cái áo đồng phục bị rách.
Đến tối, mẹ mang ra một cuốn sổ mới, bìa vẽ hoa hướng dương:
Mẹ
Tặng con. Ghi lại ước mơ của mình đi.
Em ngẩng lên, mắt long lanh:
Tống Tư Nhiên
Mẹ, nếu con nói… con muốn đi thật xa, sang tận nước khác để học – mẹ có buồn không?
Mẹ đặt tay lên đầu em, dịu dàng:
Mẹ
Con đi đâu cũng được. Chỉ cần con hạnh phúc – thì mẹ không buồn gì hết.
Em mở trang đầu cuốn sổ, viết dòng đầu tiên:
Tống Tư Nhiên
Mình sẽ cố gắng thi thật giỏi – để được bay xa. Để trở thành phiên bản Tư Nhiên tự do nhất.
Đông về sớm.
Trời lạnh buốt hơn mọi năm.
Mẹ ho nhiều – nhưng vẫn giấu em, bảo chỉ là “cảm cúm thôi con, đừng lo.”
Em phụ mẹ dọn nhà, gói bánh chưng, dán câu đối.
Tết đến, nhà vẫn thơm mùi lá dong, đỗ xanh, hành tím ngâm chua.
Nhưng giữa tiếng cười, có cái gì đó… gợn gợn, mơ hồ.
Ngày 30 Tết – mẹ vẫn cố tự tay buộc nếp, ngồi bên nồi bánh, quấn khăn len thật dày.
Em bảo mẹ nghỉ đi, để em canh cho – mẹ chỉ cười, nói:
Mẹ
Canh nồi bánh đêm Giao Thừa – để nhớ... năm nào con sinh ra, mẹ cũng ngồi thế này.
Nửa đêm – mẹ thở khẽ hơn.
Em nhìn thấy tay mẹ run.
Lần đầu tiên, em hoảng.
Nhưng vẫn nghĩ: mai mẹ sẽ đỡ thôi.
Vì Tết mà.
Tết không thể mang người ta đi được.
Đúng không?
Nhưng chỉ sau đó một tuần, mẹ nhập viện.
Chẩn đoán: ung thư giai đoạn cuối. Phát hiện trễ. Không thể mổ.
Em 16 tuổi.
Ngồi ngoài phòng ICU, cắn tay đến bật máu để không khóc.
Mẹ ra đi vào một buổi sáng mưa.
Mọi thứ xảy ra nhanh đến mức… em vẫn còn mặc áo khoác đồng phục, vẫn còn đem theo tập bài kiểm tra Toán điểm 9, định khoe với mẹ.
Nhưng khi đến nơi – mẹ đã không mở mắt nữa.
Trên tay mẹ, vẫn cầm mảnh giấy gấp đôi:
“Đơn xin cho con gái tôi được hoãn nộp học phí tháng này. Tôi sẽ xoay đủ.
Em cứng người, không thở nổi.
Ai đó vỗ vai em, nói nhẹ:
Mai Tuyết
Mẹ con là người mẹ tốt lắm.
Em chẳng nghe rõ. Chỉ thấy trắng xoá cả thế giới.
Đám tang – trời mưa. Cây vú sữa trước sân rụng hết lá
Bạn bè đến đông, người lớn xì xào.
Em đứng lặng, mặc áo tang, nhìn vào di ảnh.
Không còn “mẹ ơi, con về rồi”.
Chỉ còn gió thổi lạnh buốt.
Và một khoảng trống… vĩnh viễn không lấp nổi.
[Một tuần sau – dọn lại tủ mẹ]
Em tìm thấy cuốn sổ có nét chữ nghiêng nghiêng:
Mẹ
Tư Nhiên của mẹ, nhất định sẽ sống rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.”
“Nếu sau này con buồn… hãy nhìn lên trời. Mẹ sẽ ở đó, dõi theo con.
Em ngồi sụp xuống sàn.
Lần đầu tiên khóc như một đứa trẻ không còn ai chở che.
Thượng Hải – Studio phim trường Dụ Ảnh
Diêm An bước ra khỏi phòng quay lúc 10 giờ đêm.
Trợ lý theo sau, tay cầm áo khoác, tập kịch bản, khăn lau mồ hôi.
Anh không lấy bất kỳ cái gì.
Chỉ im lặng.
Quản Lý
Anh có muốn ăn gì không? Tôi đặt hộp cơm nhé?
Anh chỉ lắc đầu.
Mắt vẫn đăm đăm nhìn vào màn hình kiểm tra phân cảnh ban nãy.
Diêm An – 27 tuổi – diễn viên hàng đầu, phim nào đóng cũng bán chạy, rating ngút ngàn.
Nhưng suốt 6 năm trong giới… chưa từng có lấy một scandal tình ái.
Không phải vì kín kẽ.
Mà vì – anh không yêu ai.
[Căn hộ riêng – đèn vàng nhạt, không một bức ảnh treo tường]
Tủ lạnh trống.
Lịch trình dày đặc.
Lời thoại thuộc như thở.
Anh ít khi dùng mạng xã hội vì mục đích cá nhân
Không đọc tin nhắn từ fan
Không biết sinh nhật của chính mình nên làm gì ngoài diễn xuất
Mỗi đêm xong việc, về nhà, mở đèn, nấu mì ăn liền.
Mỗi sáng, dậy đúng giờ, cạo râu, mặc đồ đen, đi làm.
[Một lần nọ – phóng viên hỏi ngoài lề]
Phóng Viên
Anh Diêm, hình mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì ạ?
Diêm An
Không có hình mẫu. Tôi chỉ muốn nếu có… người đó sẽ không sợ tôi im lặng.
Diêm An
Và nếu có… người đó, chắc chắn sẽ phải kiên cường hơn tôi.
[Tối hôm đó – sau một cảnh quay đau thương]
Anh không rời khỏi set.
Ngồi một mình giữa phố giả dựng, ánh đèn đường nhấp nháy mờ mờ.
Tuệ Linh
Anh khóc thật trong cảnh đó à?
Anh cười, ngả đầu lên tường xi măng.
Diêm An
Không. Tôi chỉ… nhớ một điều gì đó mà chưa từng xảy ra.
Anh sống như thế.
6 năm.
Chỉ diễn, quay, đóng máy, về.
Không ai nắm tay anh trên đường. Không ai gọi “Anh An ơi” ngoài fan.
Không ai ngồi bên cạnh nói “Anh gầy đi rồi đấy.”
Không ai mang cơm đến trường quay. Không ai chờ anh về.
Mà anh… cũng đã quen không cần ai chờ nữa.
Comments