Chương 2: Mê Muội.

Cơn hoảng loạn dâng lên trong lòng, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay đang siết chặt lấy mình, muốn chạy trốn khỏi người đàn ông đang mơn trớn cơ thể mình một cách đầy chiếm hữu.  

Nước mắt lưng tròng, Đường Quỳnh Chi nhìn Quang Phúc Khải, giọng nói nghẹn ngào chất chứa nỗi uất ức:

"Tại sao anh không chịu ly hôn? Chúng ta không nên vượt quá giới hạn này, anh biết không? Điều này sai trái, rất sai trái."  

Cô cảm thấy mình như con chim lạc lõng bị nhốt trong lồng, khao khát tự do nhưng lại bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình nào đó.

Quang Phúc Khải khựng lại một chút, dường như những lời nói của cô đã chạm đến một điểm yếu nào đó trong anh.  

Anh siết chặt vòng tay quanh eo nhỏ của Đường Quỳnh Chi, gần như muốn khảm cô vào cơ thể mình. Giọng nói của anh nhẹ nhàng, gần như van nài, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng thường ngày:

"Đừng ly hôn, anh xin em.  Đừng rời xa anh."

Giọng nói ấy chứa đựng một sự yếu đuối, một nỗi sợ hãi mơ hồ mà Đường Quỳnh Chi chưa từng thấy ở người đàn ông quyền lực này.

Cô nhìn anh chằm chằm, ánh mắt chất chứa sự phẫn uất và đau đớn.  

"Tại sao?" Cô hỏi lại, giọng nói run rẩy. "Tại sao anh lại muốn giữ tôi bên cạnh? Anh chưa bao giờ yêu tôi, chưa bao giờ dành cho tôi một chút tình cảm chân thành nào, vậy tại sao anh lại nhất quyết không buông tha cho tôi?"  

Mỗi câu hỏi như mũi dao sắc nhọn cứa vào tim cô, khiến vết thương lòng thêm sâu hoắm.  

Cô khao khát một câu trả lời, một lời giải thích cho sự mâu thuẫn trong hành động của anh.  Tại sao anh lại muốn giữ một người phụ nữ mà anh không hề yêu thương bên cạnh mình?  Điều đó thật sự quá khó hiểu, quá vô lý.

Quang Phúc Khải vùi đầu vào hõm cổ cô, hít hà hương thơm quen thuộc.  Anh im lặng một lúc lâu, dường như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội.  

Rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Đường Quỳnh Chi.  Ánh mắt anh phức tạp, khó đoán, chứa đựng những cảm xúc hỗn độn mà cô không thể nào đọc được.  

Anh không nói gì, chỉ giữ chặt lấy đầu cô, rồi hôn cô một cách ngấu nghiến, điên cuồng, như muốn nuốt chửng cô vào trong con tim đầy mâu thuẫn của mình.  

Nụ hôn ấy vừa mãnh liệt vừa tuyệt vọng, như thể anh đang cố gắng bám víu vào một thứ gì đó mong manh, dễ vỡ.

Lớp áo mỏng manh cuối cùng cũng bị bàn tay thô ráp của anh giật phăng, phơi bày hoàn toàn thân thể nõn nà, trắng mịn như sứ của Đường Quỳnh Chi trước mắt anh.

Ánh mắt anh nóng rực, dường như muốn thiêu đốt lấy từng tấc da thịt của cô.  

Anh nhẹ nhàng cúi đầu xuống, lưỡi anh bắt đầu lướt trên làn da trắng mịn màng ấy, tỉ mỉ, chậm rãi, như thể đang thưởng thức một món ăn tinh tế.  

Anh hôn lên bờ vai thon gầy, rồi trượt xuống xương quai xanh quyến rũ,  từng cái hôn như in dấu ấn chiếm hữu lên cơ thể cô.  

Anh không bỏ sót bất kỳ một điểm nào, từ vành tai nhỏ nhắn đến vùng bụng phẳng lì,  từ đôi gò bồng đào căng tròn đến cặp đùi thon dài miên man.

Mỗi một cái chạm, mỗi một cái liếm mút đều khiến Đường Quỳnh Chi run rẩy,  cơ thể cô như bị một luồng điện chạy qua, vừa tê dại vừa ngứa ngáy.

"Gọi tên anh đi." Giọng nói trầm khàn của Quang Phúc Khải vang lên bên tai Đường Quỳnh Chi,  mang theo một chút mệnh lệnh, một chút khẩn cầu, và cả một chút dục vọng đang dâng trào.

Anh nâng cao hai chân Đường Quỳnh Chi, đặt lên vai mình,  tạo thành một tư thế đầy khiêu khích.

Cô cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng tất cả đều vô ích. Sức lực của cô so với anh quá nhỏ bé,  như con kiến muốn chống lại cả một ngọn núi.

Cơ thể của Đường Quỳnh Chi giờ đây hoàn toàn trần trụi, không còn một mảnh vải che thân,  phơi bày tất cả những bí mật thầm kín nhất trước mắt người đàn ông đang chiếm hữu mình.

Cô cảm thấy xấu hổ,  muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng đồng thời, một cảm giác kỳ lạ cũng đang len lỏi trong cơ thể cô, một cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn.

Cô biết mình không thể chống lại được người đàn ông này,  chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Quang Phúc Khải cởi bỏ chiếc áo sơ mi đang mặc trên người,  lộ ra thân hình rắn chắc, cường tráng.

Bờ vai rộng, eo thon, cơ bụng sáu múi hoàn hảo,  tất cả đều toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ, khiến Đường Quỳnh Chi không thể rời mắt.

Anh lại một lần nữa cúi đầu xuống,  hơi thở nóng bỏng phả vào hõm cổ thơm tho của Đường Quỳnh Chi, giọng nói khàn đặc vang lên:

"Gọi tên anh."  

Lần này, giọng nói của anh mang theo một sự kiên định,  như thể anh sẽ không dừng lại cho đến khi nghe được điều mình muốn.

Đường Quỳnh Chi cắn chặt môi mình, cảm nhận được vị máu tan ra trong khoang miệng, đau đớn lan tỏa.

Quang Phúc Khải nhìn thấy đôi môi cô bật máu, hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt thoáng chút xót xa.  

Anh cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn, ban đầu nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, rồi dần dần mạnh mẽ hơn.

Đầu lưỡi anh khéo léo cạy mở hàm răng cô, luồn vào bên trong, quấn lấy lưỡi cô trong một nụ hôn sâu, nóng bỏng.

Nụ hôn kéo dài, cuồng nhiệt khiến Đường Quỳnh Chi cảm thấy ngạt thở, thiếu dưỡng khí.

Cô cố gắng vùng vẫy, muốn đẩy anh ra nhưng không thành. Trong cơn mê loạn của nụ hôn, cô dùng hết sức cắn mạnh vào môi anh, như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.

"Ưm." Quang Phúc Khải khẽ rên lên một tiếng, nụ hôn bị gián đoạn.

Đường Quỳnh Chi nhân cơ hội đó thoát ra, thở hổn hển, ngực phập phồng dữ dội.  

Cô nhìn anh, ánh mắt vừa oán trách vừa sợ hãi, đôi môi sưng đỏ, in hằn dấu răng của anh.

"Quang... Quang Phúc Khải! Anh điên rồi phải không?"

Đường Quỳnh Chi gần như nghẹt thở, hét lên trong tuyệt vọng. Giọng cô lạc đi, run rẩy vì sợ hãi và phẫn uất.  

Khuôn mặt cô đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, ánh mắt nhìn Quang Phúc Khải đầy vẻ căm phẫn. Cô vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh lần nữa, nhưng vô ích.

Sức lực của anh quá mạnh, như một ngọn núi đè nặng lên người cô, khiến cô không thể nhúc nhích.

"Phải!" Quang Phúc Khải lạnh lùng đáp trả, giọng nói khàn đặc, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú.

Anh thản nhiên lau đi vết máu trên môi,  vết máu đó càng làm tăng thêm vẻ đáng sợ trên khuôn mặt anh.  

Anh đè chặt cô xuống giường,  hai tay như gọng kìm siết chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô.  

"Tôi điên rồi, cô muốn ly hôn? Không đời nào tôi chấp nhận!"  Anh gằn từng chữ,  giọng nói đầy sự phẫn nộ và chiếm hữu.

Anh không thể chấp nhận việc mất cô,  cô là tất cả đối với anh, là lẽ sống của anh.  Anh thà chết chứ không để cô rời xa.

Lần nữa, đôi môi nhỏ nhắn của Đường Quỳnh Chi lại bị chiếm đoạt một cách thô bạo.

Nụ hôn của anh không còn dịu dàng như trước, mà mang đầy sự cuồng loạn và chiếm hữu.  Cô vùng vẫy,  cố gắng đẩy anh ra, nhưng sức lực yếu ớt của cô chẳng thể nào chống lại được sức mạnh của anh.  

Cô như con cá mắc cạn, giãy dụa một cách yếu ớt trên bờ.  Nước mắt cô tuôn rơi,  lòng tràn ngập sự tuyệt vọng và đau đớn.

Quang Phúc Khải nâng mạnh hai chân cô lên, không chút do dự thúc mạnh vào nơi sâu thẳm nhất của cô.  Hành động của anh thô bạo và tàn nhẫn,  không hề quan tâm đến cảm nhận của cô.

Đường Quỳnh Chi bị cơn đau đột ngột phía dưới làm cho giật thót người,  một tiếng rên rỉ đau đớn bật ra khỏi cổ họng: "Á..."  

Cơn đau như xé toạc cơ thể cô,  lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.  Cô cắn chặt môi,  cố gắng kìm nén tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng.  

Cô cảm thấy nhục nhã,  bị xúc phạm,  và trên hết là nỗi đau đớn tột cùng cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hot

Comments

TP01 ( Nóc )

TP01 ( Nóc )

Lúc nãy đọc bị hớ qua chương 3, bỏ quên cảnh này, nên tưởng ảnh vừa hận vừa yêu, còn giờ thì chắc là ảnh yêu rồi đó.

2025-07-22

0

TP01 ( Nóc )

TP01 ( Nóc )

Có lẽ anh yêu cô, nhưng yêu không đúng cách. Anh chỉ muốn cô luôn bên cạnh nhưng chẳng thể nào nói rõ cho cô hiểu. Rồi lại khiến cô nghĩ nhiều, cảm thấy không có cảm giác an toàn.... nên cô mới quyết định buôngg

2025-07-22

0

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Nếu đã không yêu sao không thể buông tha, còn nếu là yêu tại sao lại đối xử với nhau tệ tới thế/Frown/

2025-07-15

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play