Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe rèm cửa, nhẹ nhàng phủ lên căn phòng một sắc vàng dịu êm.
Đường Quỳnh Chi khẽ cựa mình, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc cùng vòng tay rắn chắc đang siết chặt lấy eo cô.
Quang Phúc Khải, người đàn ông của đêm qua, vẫn đang say giấc nồng, đầu vùi sâu vào lồng ngực cô như một chú mèo nhỏ tìm kiếm sự an ủi.
"Phúc Khải..." Cô khẽ gọi tên anh, giọng nói khàn đặc vì cơn mê vừa dứt: "Anh buông tôi ra đi..."
Cô cố gắng cựa quậy, muốn thoát khỏi vòng tay đang giam cầm mình, nhưng dường như mọi nỗ lực đều trở nên vô ích.
Quang Phúc Khải chỉ khẽ rùng mình, dụi đầu vào ngực cô mạnh hơn, vòng tay siết chặt hơn như sợ cô sẽ biến mất.
Ký ức về đêm xuân nồng nàn chợt ùa về, từng đợt sóng tình cuộn trào trong tâm trí Đường Quỳnh Chi.
Những nụ hôn cuồng nhiệt, những cái vuốt ve mơn trớn, những lời thì thầm ngọt ngào bên tai… Tất cả như một thước phim quay chậm, hiện lên rõ mồn một trước mắt cô.
Cơ thể trần trụi vẫn còn lưu giữ những dấu vết ái ân, những vết hôn đỏ ửng trên làn da trắng mịn như minh chứng cho một đêm cuồng say.
Cô nuốt khan, cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim đập liên hồi trong lồng ngực.
Đường Quỳnh Chi cố gắng đẩy anh ra lần nữa, nhưng Quang Phúc Khải vẫn ôm chặt lấy cô, dường như không hề có ý định buông tay. Sự bất lực cùng với những cảm xúc hỗn độn khiến cô mệt mỏi.
"Anh muốn gì?"
Đường Quỳnh Chi buông xuôi, mặc cho anh ôm lấy mình. Giọng nói của cô mang theo chút mệt mỏi, chút bất lực, và cả chút oán trách:
"Như vậy vẫn chưa đủ với anh sao? Một đêm cuồng nhiệt, những lời yêu thương nồng cháy, những đụng chạm da thịt… tất cả những điều đó vẫn chưa đủ để lấp đầy khoảng trống trong anh hay sao?"
Cô nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
"Rốt cuộc giữa chúng ta có tình yêu hay không? Hay chỉ là sự chiếm hữu, sự thỏa mãn dục vọng nhất thời?" Câu hỏi cứ vang vọng trong đầu cô, không có lời đáp.
Quang Phúc Khải dường như cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài nhìn sâu vào mắt Đường Quỳnh Chi.
Trong ánh mắt ấy, không còn vẻ cuồng nhiệt của đêm qua, thay vào đó là một nỗi u buồn khó tả, một sự trống trải đến nao lòng.
Anh áp mặt vào ngực cô, lắng nghe nhịp tim cô đập rộn ràng, giọng nói khàn đặc, nhỏ nhẹ như tiếng thì thầm của gió thoảng:
"Anh yêu em..."
Ba từ ngắn ngủi, nhưng lại chứa đựng biết bao nhiêu tình cảm chất chứa, bao nhiêu nỗi niềm khó nói.
Anh yêu cô, yêu đến điên cuồng, yêu đến mức chỉ muốn giam cầm cô bên mình, không muốn chia lìa dù chỉ một giây phút.
Nhưng anh cũng sợ, sợ tình yêu của mình sẽ trở thành gánh nặng cho cô, sợ cô sẽ rời xa anh.
"Anh nói gì vậy?"
Đường Quỳnh Chi nghiêng đầu, dường như không nghe rõ lời anh vừa nói. Bàn tay thon thả vô thức đưa lên vuốt ve mái tóc đang rối bời trước ngực, những sợi tóc mềm mại như tơ lụa trượt nhẹ qua kẽ tay.
Giọng nói cô khẽ run, mang theo chút mong manh và bất định:
"Liệu... chúng ta có thể tiến xa hơn nữa trên con đường này không anh? Em... em thật sự không biết nữa."
Quang Phúc Khải lặng im, mặc cho cô mân mê mái tóc mình. Anh siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng như muốn che chở cô khỏi những bão giông cuộc đời.
Hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô, mang đến một cảm giác an toàn, nhưng cũng đồng thời khiến trái tim cô thêm phần rối bời.
Cô cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ từ lồng ngực anh, nó như một lời khẳng định thầm lặng cho tình cảm anh dành cho cô.
"Anh... buông em ra đi..."
Đường Quỳnh Chi khẽ cựa mình trong vòng tay anh. Giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi vo ve, xen lẫn chút ngượng ngùng:
"Trời cũng không còn sớm nữa... anh không phải đến công ty sao? Công việc của anh..." Cô ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Dù trong lòng vẫn còn lưu luyến hơi ấm từ anh, nhưng lý trí mách bảo cô phải dừng lại. Cô không muốn anh vì mình mà xao nhãng công việc.
Quang Phúc Khải dường như mới sực tỉnh. Anh từ từ nới lỏng vòng tay, ngồi dậy, ánh mắt chăm chú nhìn Đường Quỳnh Chi.
Trong ánh mắt ấy, cô thấy được sự lưu luyến, chút tiếc nuối, và cả một tình yêu sâu đậm không thể diễn tả bằng lời.
Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua, anh mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp kiên mang đầy âu yếm:
"Vậy... chúng ta sẽ không ly hôn nữa, phải không em?" Câu hỏi vừa như một lời khẳng định, vừa như một lời cầu xin.
Đường Quỳnh Chi mệt mỏi gật nhẹ đầu, khuôn mặt thoáng chút u buồn:
"Ừm... chúng ta sẽ không ly hôn."
Lời nói thoát ra khỏi miệng cô nhẹ bẫng, như một chiếc lá khô rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, không tạo ra một gợn sóng nào.
Nhưng sâu thẳm trong trái tim cô, một tia hy vọng le lói, mong rằng quyết định này sẽ mang lại hạnh phúc cho cả hai.
Cô không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, ở thời điểm hiện tại, cô đã có câu trả lời cho chính mình.
Đường Quỳnh Chi, tiểu thư cành vàng lá ngọc của gia tộc họ Đường danh giá, từ nhỏ đã được định sẵn một cuộc hôn nhân mang đậm tính chất liên minh gia tộc.
Người được chọn làm chồng tương lai của cô không ai khác chính là Quang Phúc Khải, con trai lớn của dòng dõi nhà họ Quang, một gia tộc có thế lực và tầm ảnh hưởng không kém cạnh gì nhà họ Đường.
Sự sắp đặt này đã được hai bên gia đình bàn bạc và quyết định từ khi Đường Quỳnh Chi còn bé tí, như một phần tất yếu của cuộc đời cô, một nước cờ chiến lược trong cuộc chơi quyền lực và danh vọng. Bản thân Đường Quỳnh Chi luôn mang trong mình sự phản đối âm ỉ đối với cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Cô chưa từng gặp mặt Quang Phúc Khải, chưa từng có một chút giao tiếp nào, vậy mà lại phải gắn bó cả đời với một người hoàn toàn xa lạ.
Cô khao khát một tình yêu đích thực, một cuộc hôn nhân xuất phát từ tình cảm chân thành chứ không phải vì lợi ích của gia tộc.
Mãi cho đến ngày trọng đại, ngày mà hai dòng họ Đường - Quang chính thức kết thông gia, Quang Phúc Khải mới xuất hiện trước mắt Đường Quỳnh Chi.
Anh khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, toát lên vẻ điển trai và phong độ. Còn cô, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, lộng lẫy như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Cô và anh tay trong tay, tiến vào lễ đường, hoàn thành nghi thức thiêng liêng của hôn nhân. Bề ngoài, họ là một cặp đôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa. Nhưng sâu thẳm bên trong, cả hai đều hiểu rõ, giữa họ không hề tồn tại một chút tình cảm nào.
Đó chỉ là một cuộc hôn nhân được sắp đặt, một sự liên kết giữa hai gia tộc hùng mạnh.
Nhớ lại những ký ức về ngày cưới, Đường Quỳnh Chi bất giác đưa mắt nhìn Quang Phúc Khải đang ngồi đối diện.
Bốn tháng đã trôi qua kể từ ngày họ chính thức trở thành vợ chồng. Bốn tháng sống chung dưới một mái nhà, cùng nhau trải qua những bữa cơm gia đình, những buổi tối yên tĩnh bên nhau, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn còn đó, vẫn chưa thể xóa nhòa.
Mọi thứ diễn ra đều đều, lặng lẽ như dòng nước, không chút gợn sóng. Và đêm hôm qua, một bước ngoặt quan trọng đã diễn ra trong cuộc hôn nhân gượng ép này.
Đó là lần đầu tiên của cô, một đêm tân hôn đến muộn màng sau bốn tháng chung sống.
Đường Quỳnh Chi hướng ánh mắt trống rỗng, đờ đẫn về phía Quang Phúc Khải, giọng nói lạnh nhạt, xen lẫn một chút mệt mỏi, buông ra câu hỏi chất chứa bao nhiêu tâm sự khó nói bấy lâu:
"Anh có yêu em không? Quang Phúc Khải, em mệt rồi, chúng ta không cần phải gượng ép bản thân, gượng ép tình cảm của mình như thế này nữa, cứ tiếp tục như vậy chỉ làm khổ cả hai mà thôi. Nói cho em biết đi, tình cảm thật sự của anh là gì? Đừng im lặng nữa, hãy cho em một câu trả lời rõ ràng, dứt khoát. Em cần biết sự thật, dù cho sự thật đó có phũ phàng đến đâu. Chúng ta đã cố gắng quá lâu rồi, có lẽ đã đến lúc cần phải dừng lại, nhìn nhận lại tất cả mọi chuyện. Em không muốn tiếp tục sống trong sự mơ hồ, giả dối này nữa."
Updated 30 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Một cuộc liên hôn vì lợi ích gia tộc, trước đó cả hai không gặp mặt, không tìm hiểu, không tình yêu, đến với nhau chỉ vì hai từ trách nhiệm với gia đình. Để rồi sau vài tháng sống chung, mối quan hệ thấy đã dần khác đi, nó biến đổi thành tình yêu, nó đâm chồi nảy lộc bén rễ...
Yêu hay không yêu là chuyện của hai người, đã yêu rồi thì cứ yêu thôi cần gì suy nghĩ nhiều cho mệt... nói thì nghe đơn giản vậy đấy nhưng cuộc sống xung quanh đâu chỉ có hai người, mà đôi khi chính những yếu tố xung quanh lại là nguyên nhân lớn quyết định hai người có thể cùng nhau nắm tay đi hết tới cuối đường hay không.
2025-07-17
3
TP01 ( Nóc )
Mong rằng cả hai thấu hiểu nhau, mọi hiểu lầm đều gỡ bỏ. Chứ bữa hận bữa yêu như này, hành nu9 tơi tả luôn. Nhưng thấy nu9 do dự quá, ở lại thì sợ quá khứ lặp lại nhưng thấy con người dịu dàng quen thuộc của anh thì lại không nỡ.
2025-07-22
0
TP01 ( Nóc )
Lúc trước, những lần cãi vã đều buông lời làm cô tổn thương để cô thất vong, rồi bây giờ lại nói những lời ngọt ngào như dỗ dành. Hay là gu ổng là vừa hận vừa yêu nhỉ?
2025-07-22
0