Lâm Diệu ngồi trong phòng, suốt một lúc lâu cô mới có thể lấy lại bình tĩnh. Cô bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Căn phòng của cô ở tầng 3, trong một căn biệt thự màu trắng lớn. Cô chuyển ánh mắt nhìn xung quanh, khắp nơi trong biệt thự đều có bảo vệ canh gác, chạy trốn là điều không thể nào.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ đi dòng suy nghĩ của Lâm Diệu. Một giọng nói của một cô gái trẻ vang lên. " Cô Lâm, tôi vào được không? ".
Lâm Diệu hướng ánh mắt về phía cửa, thầm nghĩ. " Không thể để họ biết mình có ý định chạy trốn ". Cô đi đến gần giường, ngồi xuống, lên tiếng. " Được, cô vào đi ".
Cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, mặc trên người bộ quần áo hầu gái. Cô ấy bước đến gần cô. " Cô Lâm, bữa sáng đã sẵn sàng, mời cô xuống dùng bữa ". Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Diệu gật đầu. " Tôi biết rồi, tôi thay quần áo rồi xuống ngay ". Cô gái gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Lâm Diệu nhìn theo bóng lưng cô gái, thầm nghĩ. " Mình phải đợi thời cơ, trốn khỏi nơi này". Cô đi đến tủ quần áo, mở ra, bên trong đều những mẫu mới nhất, phong cách nhẹ nhàng, tiểu thư. Cô chọn lấy một chiếc váy ngắn màu trắng, thay vào rồi bước xuống nhà.
Cô bước vào phòng ăn, vừa bước vào cô đã thấy Phó Cảnh Thần đang ngồi ở đó. Anh ngước lên, ánh mắt lập tức hiện ra sự ngỡ ngàng.
Lâm Diệu thấy ánh mắt của anh, lên tiếng hỏi.
" Sao vậy? ". Anh lập tức thu lại ánh mắt, bình tĩnh lên tiếng. " Không có gì, ngồi xuống đi ". Nhưng bàn tay lập tức siết chặt, thầm nghĩ. "Giống quá, thật giống với cô ấy ".
Lâm Diệu ngồi xuống, những món ăn trên bàn đều là những món ăn đắt đỏ mà cô chỉ thấy qua màn hình điện thoại. Cô lớn lên trong cô nhi viện, bây giờ đang làm việc tại một công ty bình thường, lương không quá cao, những món ăn này, cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Lâm Diệu nhìn phần bít tết trước mặt, cô cầm dao và dĩa lên, nhưng khi cắt xuống, mãi không thể cắt được. Từ nhỏ ở cô nhi viện đã thiếu thốn mọi thứ, sau khi đi học, cô phải sống dựa vào tiền học bổng, luôn tiết kiệm từng đồng, khi đi làm, tan về đều ăn uống sơ sài cho qua bữa, bít tết, cô còn chưa được ăn bao giờ, hoàn toàn không biết cách cắt nó.
Phó Cảnh Thần nhìn cô, anh cắt phần bít tết của mình, đặt sang phía cô. Lâm Diệu bất ngờ nhìn anh, cô không ngờ, anh lại nhìn ra sự lúng túng của cô. Cô gật đầu. " Cảm ơn ".
Cô bắt đầu ăn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, ngay cả bản thân cô cũng không biết, đó là cảm giác gì.
20 phút trôi qua, bữa ăn kết thúc, Phó Cảnh Thần dùng khăn tay lau miệng, động tác nhẹ nhàng, toát lên vẻ cao sang. Anh nhìn cô, lên tiếng. " Nhớ kỹ lời tôi nói ".
Lâm Diệu ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Cảnh Thần đứng dậy, cầm lấy chiếc áo vest đen, rời đi.
Ngày hôm đó, Lâm Diệu đi dạo quanh biệt thự, chăm chú quan sát mọi nơi. Cô muốn cách để trốn khỏi nơi này.
Cô bước đến gần một bờ tường gần đó, vừa đến nơi, phía sau cô vang lên một giọng nói.
" Cô Lâm ".
Lâm Diệu giật nảy mình, quay người, bắt gặp một người phụ nữ trung niên. Bà ấy bước đến gần cô, lên tiếng. " Cô đi dạo lâu như vậy rồi, ở ngoài này không tốt, cô về phòng nghỉ ngơi đi".
Lâm Diệu hiểu ý của bà ấy, cô khẽ gật đầu, rồi quay người đi vào biệt thự.
Lên phòng, người phụ nữ trung niên lên tiếng.
" Cô Lâm, tôi là quản gia của biệt thự này, cô có thể gọi tôi là dì Vương ".
Lâm Diệu gật đầu.
Dì Vương nói tiếp, ánh mắt trở nên nghiêm túc. " Cô Lâm, Thiếu gia là người tàn độc, lạnh lùng, ngài ấy rất ghét người khác không nghe lời ngài ấy, hậu quả là điều cô không thể tưởng tượng được đâu. Cô Lâm, nhưng mà, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, Thiếu gia sẽ cho cô mọi thứ cô muốn ".
Lâm Diệu nhìn dì Vương một lúc lâu. Cô biết, bà ấy đang cảnh cáo cô, cũng khuyên bảo cô.
Lâm Diệu khẽ gật đầu. " Tôi hiểu rồi ".
" Tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa ". Dì Vương quay người rời đi.
Lâm Diệu đi về phía cửa sổ, ánh mắt buồn bã.
Xung quanh đều có bảo vệ, còn có người giám sát cô, cô thực sự không cách nào trốn thoát. Lẽ nào, cô sẽ mãi mãi bị giam trong cái lồng chim này sao?
Đêm hôm đó, 2 giờ sáng, Lâm Diệu đang trong giấc ngủ say, thì đột nhiên bị một bàn tay túm lấy, giữ chặt hai tay cô qua đầu.
Màn đêm đen, khiến cô không nhìn rõ người trước mặt là ai, nhưng có thể ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc, cô không biết làm gì, chỉ có thể dùng hết sức vùng vẫy, la hét. " Anh là ai? Mau buông tôi ra, buông tôi ra. Có ai không! Cứu tôi với, cứu tôi ".
Tiếng la hét của cô đột nhiên bị một nụ hôn sâu chặn lại. Chiếc váy ngủ trên người cũng bị một lực xé rách.
Nước mắt Lâm Diệu chảy ra, cô không ngờ, có ngày cô lại rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Updated 23 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Lâm Diệu giống hệt bạch nguyệt quang trong lòng Phó Cảnh Thần nhưng từ bé đã sống ở cô nhi viện... Thân phận thật của LD chắc ko bthg đâu
2025-07-17
9
yến 💕
hic truyện hay quá
2025-07-16
2