Chương 2 – Người ta chỉ giữ những gì sắp mất

Thứ Hai, tuần kế tiếp. Mùa đông bắt đầu trở gió. Fuyumi không còn đến sớm như trước. Không phải vì lười, mà là... cô nhận ra: có mặt sớm để làm gì, khi cả lớp đều chỉ chăm chú về phía một người khác?
Hôm đó, giáo viên dặn: “ Sắp có lễ hội trường, lớp mình phải chọn người phụ trách sân khấu ” “ Ai muốn làm thì giơ tay "
Ngay lập tức, Maho xung phong. Và như dự đoán, Takeru cười:
Fujiko Takeru
Fujiko Takeru
Cậu mà làm thì chắc vui lắm
Cô ngồi cạnh, không chen vào. Chỉ cười nhẹ.
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
" Khinh "
Khi tiết học kết thúc, cô thu vở, đi ra ngoài. Lần đầu tiên... không chờ Takeru. Cô bước thật nhanh qua hành lang, nghe tiếng gọi phía sau:
Fujiko Takeru
Fujiko Takeru
Fuyumi,không về chung sao?
Cô quay lại, mỉm cười như không có gì:
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Hôm nay tớ có việc,nên muốn về trước
Mấy ngày sau
Fuyumi bắt đầu thay đổi những điều nhỏ nhất: Không còn mang đồ ăn vặt chia nữa. Không hỏi thăm chuyện học nhóm của Takeru và Maho. Không thả tim story, không rep group chat ngay lập tức.
Mỗi ngày, rút ra một chút. Không phải vì giận. Mà vì không muốn tiếp tục chen vào những thứ không còn dành cho mình.
Chiều hôm đó, Maho chạy đến ôm vai Fuyumi:
Komori Maho
Komori Maho
Ê, gần đây cậu bận gì dữ thế?
Komori Maho
Komori Maho
Không thấy online gì luôn ấy
Fuyumu cười, nghiêng đầu:
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Ờ ha,chắc tại tớ không còn cần online để biết chuyện gì đang xảy ra nữa
Maho thoáng sững. Nhưng Fuyumu đã quay đi.
Đêm hôm đó Fuyumi lấy cuốn sổ nhỏ, viết vài dòng: “ Mình nghĩ... đau lòng không phải khi họ rời bỏ mình. Mà là khi họ ở cạnh, nhưng trái tim lại không còn hướng về mình nữa "
Cô đóng sổ. Không khóc. Không run rẩy. Chỉ là… có một phần cô gái cũ bên trong mình đang rút đi, nhường chỗ cho một Fuyumi bình tĩnh, trưởng thành hơn.
Ngày thứ sáu
Takeru chờ ở cổng trường.
Fujiko Takeru
Fujiko Takeru
Fuyu,về cùng không?
Cô dừng lại, mắt không né tránh, nhưng giọng nhẹ hơn cả gió:
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Tớ nghĩ... cậu nên về với người mà cậu đang nghĩ tới đó,Takeru
Takeru sững người. Fuyumu đi ngang qua, không quay đầu.
Takeru ngồi trong lớp, ánh sáng buổi sáng xiên qua cửa kính chiếu vào mắt. Trước mặt cậu, chiếc bàn của Fuyumi trống không. Cô xin nghỉ hôm nay. Chỉ một ngày thôi. Nhưng Takeru thấy… lớp học này im lặng khác thường. Không có tiếng hỏi bài nhỏ nhỏ lúc đầu giờ. Không có ly trà nóng chia đôi. Không có ai nghiêng đầu nhìn cậu và hỏi: “ Cậu ăn sáng chưa? "
Cậu mở điện thoại, lướt vài dòng chat. Fuyumi vẫn rep group, vẫn gửi sticker, vẫn cười ảo. Nhưng đã hai tuần rồi, cô không đi về cùng, không ghé thư viện cùng, và khi cậu nhìn vào mắt cô — ánh nhìn đã không còn ở lại với cậu nữa.
Komori Maho
Komori Maho
Cậu sao thế?
Maho chống cằm hỏi khi cả hai đang ngồi ở thư viện.
Fujiko Takeru
Fujiko Takeru
Không sao
Takeru nói, nhưng mắt vẫn dán ra cửa sổ.
Vài ngày sau Fuyumi đi học lại. Cô vẫn mỉm cười. Vẫn trò chuyện. Nhưng mọi thứ đều giữ ở mức vừa đủ.
Hôm Takeru hỏi:
Fujiko Takeru
Fujiko Takeru
Fuyu, mai mình đi ăn bánh kẹp chỗ cũ khôn?
Cô nhẹ nhàng lắc đầu:
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Tớ có hẹn rồi,nhưng cậu và Maho đi đi, chỗ đó cậu ấy thích mà
Takeru khựng lại. Lần đầu tiên… tim cậu nhói lên.
TAKERU NGHĨ: “ Kể cả khi Fuyumi giận, cậu ấy cũng không như thế này Nhưng giờ… cậu ấy không giận. Cũng không níu. Cậu ấy chỉ… dần rút khỏi mình "
CÙNG LÚC ĐÓ, MAHO… Maho bắt đầu để lộ vài biểu cảm kỳ lạ: Như hôm thấy Fuyumi cười đùa với một bạn nam trong lớp khác, cô ta liếc nhanh rồi hỏi:
Komori Maho
Komori Maho
Cậu chơi thân với hắn từ bao giờ vậy?
Komori Maho
Komori Maho
Bộ hết người để nói chuyện à?
Fuyumi nhìn thẳng vào mắt Maho. Lần đầu, không né tránh:
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Cậu cũng chơi thân với người yêu tớ từ bao giờ nhỉ?
Không cãi nhau. Chỉ một câu. Nhưng đủ khiến Maho nín lặng, và trong mắt Fuyumi... không còn có sự “mù mờ” nữa.
TỐI ĐÓ Fuyumi đứng pha trà trong bếp, điện thoại vang một tin nhắn từ Takeru: “ Tớ… thấy lạ lắm " “ Mình vẫn yêu nhau, đúng không? ”
Fuyumi nhìn màn hình. Ngón tay khựng lại vài giây. Rồi cô nhắn: " Tớ từng nghĩ như vậy " “ Nhưng yêu nhau không có nghĩa là mãi mãi. Nhất là khi chỉ có một người còn giữ tình yêu đó "
Cô không đợi tin nhắn kế tiếp. Cũng không khóc. Cô mở cửa sổ phòng. Gió mùa thổi vào, lạnh mà sạch. Trong lòng cô cũng vậy — vắng hơn, nhưng cũng nhẹ hơn.
Hot

Comments

vk a An

vk a An

nghe châm biếm mà sướng tai

2025-07-16

3

nhiều ck

nhiều ck

:))) bạn trai đ nào đi khen bạn thân của bạn gái mình v

2025-07-16

2

𐙚𝐓𝐫𝐢̀𝐧𝐡.

𐙚𝐓𝐫𝐢̀𝐧𝐡.

yêu cái lồn😭

2025-07-16

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play