[ Tokyo Revengers ] & Giả Vờ Mà Thương

[ Tokyo Revengers ] & Giả Vờ Mà Thương

Chương 1 – Mùa Đông Không Có Tuyết

Trường cấp ba Akatsuki vào tháng Mười Hai, lạnh khô và yên ắng. Bầu trời xám, cây cối trơ trụi, tiếng chuông vào tiết vang lên nghe buồn hơn mọi ngày.
Takahashi Fuyumu ngồi ở dãy bàn thứ hai, bên cạnh cửa sổ. Cô lúc nào cũng chọn chỗ này – đủ yên tĩnh để suy nghĩ, và đủ sáng để nhìn thấy những tán cây đung đưa trong gió. Cô vẫn nhớ ngày đầu năm học, cũng ở chỗ này, cô đã quay sang hỏi bạn ngồi bên cạnh mượn bút... và người đó là Takeru. Nụ cười của cậu khi ấy giống như một điểm nhấn màu ấm duy nhất trong bức tranh lạnh lẽo. Họ bắt đầu từ những câu chuyện vụn vặt, rồi trở nên thân thiết, rồi yêu nhau. Takeru không lãng mạn lắm, nhưng luôn nhớ mang cho cô trà sữa khi trời lạnh. Cậu hay nói ít, nhưng mỗi lần cô nhăn mặt vì bài toán khó, cậu đều ngồi xuống cạnh, kiên nhẫn giảng từng bước.
Và rồi có Maho – bạn thân từ cấp hai. Maho khác cô hoàn toàn: năng động, nói nhiều, hay cười và có cách khiến không khí xung quanh bừng sáng.
Fuyumu vẫn nghĩ: mình là người may mắn. Có một bạn thân tốt, có một người yêu dịu dàng. Mỗi ngày đến trường, đều là một ngày yên ổn.
Cho đến khi…
Nhưng khi đi ngang qua sân thể thao, cô bỗng thấy bóng dáng quen thuộc phía xa: Takeru và Maho, ngồi trên bậc thềm. Takeru đang đưa tay xoa đầu Maho, còn Maho thì ngửa mặt cười. Tiếng cười rất to. Rất thân mật. Rất… không có cô trong đó. Cô đứng sau gốc cây, nắm chặt quai cặp. Không phải vì ghen. Không phải vì tức. Mà vì không biết mình có nên bước ra hay không.
Tối hôm đó, Takeru vẫn nhắn tin: Ngày mai cậu muốn ăn gì ? Tớ mua cho " Tớ làm bài văn chưa xong. Gọi điện chút nhé ? "
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Giả tạo vậy nè...
Fuyumu nhìn màn hình, rồi gõ từng chữ: " Hôm nay cậu và Maho nói chuyện gì vậy ? "
Nhưng rồi… cô xóa hết. Và chỉ nhắn lại: " Gọi nhé. "
Ở đầu dây bên kia, giọng Takeru vẫn đều đều, ấm áp. Fuyumu vẫn nghe chăm chú. Nhưng hôm nay, lòng cô không yên như mọi khi. Cô tự hỏi, nếu mình không hỏi – liệu ai sẽ nói? Cô ngồi bên cửa sổ, gió lạnh lùa vào tóc. Một cơn gió mạnh làm tờ giấy ghi chú trên bàn bay xuống đất. Fuyumu cúi xuống nhặt, khẽ thở dài. Bên ngoài, trời không có tuyết. Nhưng trong lòng cô, cái lạnh đã rơi từ lúc nào.
Rơi vào cô đơn, tự buông tay Phản bội thật sự Không phản bội nhưng mâu thuẫn lớn Fuyumu trở nên sắc sảo, không cam chịu
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
" Mình cảm thấy có gì đó không ổn "
Sáng hôm sau, trời vẫn lạnh, bầu trời vẫn xám, và Takahashi Fuyumu vẫn đến lớp như mọi ngày.
Cô bước vào, nhẹ nhàng như một cơn gió lướt qua hàng ghế. Không ai chú ý. Mà thật ra, cũng chẳng có gì để chú ý — vì Maho đang đứng trước bục giảng, tay cầm một túi giấy to, cười rạng rỡ:
Komori Maho
Komori Maho
Bánh mì trứng phô mai nè!
Komori Maho
Komori Maho
Tớ dậy sớm làm đó!
Mấy đứa bạn trong lớp vây lại, ồn ào khen ngợi. Fuyumu đặt cặp xuống ghế, lặng lẽ ngồi vào chỗ. Cô không mong ai gọi tên mình. Nhưng khi Takeru bước vào, và Maho chạy lại dúi vào tay cậu một chiếc bánh:
Komori Maho
Komori Maho
Cho cậu nè! Ăn đi, nóng đó
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
À...cảm ơn nhé
Fuyumu thấy nhẹ trong lòng khi Takeru liếc nhìn về phía mình. Cô mỉm cười — một nụ cười nhỏ, như thói quen.
Fujiko Takeru
Fujiko Takeru
Tớ cũng có mang thêm bánh nè, ăn chung không?
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Tí nữa ăn nhé
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
" Hay do bản thân mình quá nhạy cảm? "
Không có gì bất thường. Nhưng vì sao vẫn cảm thấy mình giống như người ngoài?
Tiết học trôi qua, Takeru vẫn nhắn giấy nhỏ cho cô như mọi khi. Dưới ngăn bàn vẫn có lon nước ấm mà cậu mua. Tất cả vẫn như mọi ngày. Chỉ là… những khoảng trống giữa hai người, có cái tên “Maho” len vào, mà không ai nói ra.
Sau giờ học, Fuyumu gom tập vở, định đi về cùng Takeru. Nhưng cậu nói:
Fujiko Takeru
Fujiko Takeru
Maho bảo cần mượn sách lịch sử để chép bài. Tớ đưa lên thư viện tí rồi về liền nhé
Takahashi Fuyumi
Takahashi Fuyumi
Ừ,được mà
Cô cười. Cố gắng thật nhẹ.
Cô đứng chờ ở cổng trường. Một lúc. 10 phút. Rồi 20 phút. Tin nhắn đến: " Maho thấy đau đầu nên tớ đưa cậu ấy về rồi. Cậu cứ về trước nha "
Fuyumu đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Một dòng tin, không có dấu hỏi, không có biểu cảm. Cô không ghen. Nhưng trong lòng… có gì đó rớt xuống như chiếc lá cuối mùa.
Tối hôm đó, trong group chat ba người, Maho gửi một sticker mèo buồn kèm dòng chữ: " Xin lỗi nha Fuyu, tớ chiếm mất bạn trai cậu hơi nhiều hehe >< "
Tin nhắn được gửi đi lúc 20:48. Takeru thả tim lúc 20:49. Fuyumu… không rep. Thay vào đó, cô mở điện thoại, lướt Instagram. Takeru và Maho vừa up story — cốc trà sữa giống nhau, bàn học giống nhau. Có thể chỉ là trùng hợp. Có thể… là cố ý. Dù là gì, thì cô không có mặt trong câu chuyện đó.
Đêm đó, Fuyumu ngồi bên cửa sổ, như mọi khi. Cô mở laptop, viết đoạn văn cho bài tập văn học: " Có những ngày, mình không bị ghét bỏ. Nhưng vẫn cảm thấy như bị loại khỏi một vòng tròn mà chính mình đã từng là trung tâm. Cảm giác bị bỏ lại… không đau. Chỉ trống. Rất trống. "
Cô không gửi đoạn đó cho giáo viên. Chỉ lưu lại. Gió thổi qua cửa. Tách trà nguội từ lúc nào.
Hot

Comments

nhiều ck

nhiều ck

Xàm

2025-07-16

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play