[TF Gia Tộc F4] Ở Đây Không Có Gì Ngoài Tiếng Rên [Văn Nguyên] [Hằng Hàm] [Nhiếp Hãn] [Kiệt Thụy]
04 - Người Ở Dưới Cầu Thang
Tầng hầm tối om, ẩm mốc, mùi tanh hôi nồng nặc.
Trần Dịch Hằng nắm chặt đèn pin, từng bước một đi xuống, mỗi bước như dẫm lên cổ họng mình.
Sợi tóc nâu kia vẫn kẹp giữa hai ngón tay.
Cậu đưa lên gần mũi – mùi xà phòng tắm nhè nhẹ.
Đúng là mùi của Tuấn Minh.
Tiếng gió lùa qua kẽ sàn gỗ trên đầu kêu “ú ù”, lạnh buốt sống lưng.
Một âm thanh nhỏ vang lên trong bóng tối.
Như thể có thứ gì đó vừa dịch chuyển.
Trần Dịch Hằng
Tuấn Minh?
Dịch Hằng cất tiếng, hơi thở mờ run.
Cậu lia đèn pin qua bên trái.
Bên trong… trống trơn, nhưng lại có dấu dây trói bị đứt, và vết máu nhỏ li ti trên nền xi măng.
Đèn pin run lên trong tay Dịch Hằng.
Một tiếng thì thầm bên tai:
Dịch Hằng hét lên, xoay người lại— không có ai.
Chạy vội lên khỏi tầng hầm, tay đập vào cửa gỗ.
Cửa đã khoá trái từ bên ngoài.
Trần Tư Hãn ngồi xổm trên giường, hai tay giữ chặt cổ tay Nhiếp Vĩ Thần đang bị trói ra sau lưng bằng sợi dây dù lấy từ ba lô du lịch.
Nhiếp Vĩ Thần
Tư Hãn… em thắt chặt quá…
Trần Tư Hãn
Vậy rên lên đi.
Cậu cười nhẹ, ánh mắt có chút tà mị.
Nhiếp Vĩ Thần
Ưm… đừng… a…
Cậu cúi xuống hôn mạnh lên cổ, rồi trượt xuống ngực, cắn khẽ đầu ngực mềm mại của Nhiếp Vĩ Thần, kéo nó bằng răng.
Bàn tay rắn chắc trượt xuống dưới, luồn vào trong lớp quần mỏng, vuốt ve phần nhô cao đã không thể che giấu.
Trần Tư Hãn
Mỗi lần nhắc tới tên Dịch Hằng, là chỗ này của anh lại cứng lên. Anh vẫn còn yêu cậu ta sao?
Nhiếp Vĩ Thần
Không… không có…
Tư Hãn ngậm lấy đỉnh đầu cứng ngắc của anh, liếm từng vòng một.
Nhiếp Vĩ Thần
Ưm… a… Tư Hãn… chậm thôi… đừng liếm như thế…
Trần Tư Hãn
Vậy lần sau đừng nghĩ đến người khác khi nằm dưới em.
Nhiếp Vĩ Thần
Ư… aaa… em… sâu quá…
Tiếng rên vang vọng qua vách tường.
Trương Quế Nguyên đang ngồi ôm chăn co ro, lưng dựa vào tường.
Bên ngoài cửa sổ có tiếng “cọt kẹt” như móng tay cào vào gỗ.
Gió lùa ào qua khe cửa sổ không đóng kín, mang theo tiếng rì rầm như người thì thầm trong gió:
Ngay khoảnh khắc đó, cửa phòng bật mở.
Dương Bác Văn đứng ngoài, mặt mày hớn hở:
Dương Bác Văn
Anh mang sữa nóng cho em đây. Nhìn mặt em kìa, như thấy ma.
Trương Quế Nguyên
Em nghe thấy tiếng người… ngoài cửa sổ.
Dương Bác Văn
Không có ai đâu, ngoài anh.
Trương Quế Nguyên
“Thật không?
Dương Bác Văn
Thật. Còn nếu em thấy người nào khác… thì chắc là ma thích em rồi.
Dương Bác Văn
Thôi, nằm xuống. Anh mát-xa cho.
Bác Văn đặt cốc sữa lên bàn, bước tới kéo Quế Nguyên xuống giường.
Trương Quế Nguyên
Không… anh lại định—
Áo ngủ bị vén lên, bàn tay lạnh của Bác Văn trượt vào trong quần cậu.
Trương Quế Nguyên
Ư… đừng… có người nghe đó…
Dương Bác Văn
Nghe thì sao? Phòng bên còn đang chơi BDSM kìa.
Trương Quế Nguyên
Ư… a… anh nhẹ thôi… đau…
Trương Quế Nguyên
A…! Dương Bác Văn… anh…
Dương Bác Văn
Rên nữa đi. Cho lũ ma ngoài rào nghe.
Trương Quế Nguyên
Ư… aaa… đừng…! Ưm… sâu quá…
Rên rỉ xen giữa tiếng gió hú ngoài cửa sổ, không biết là tiếng người hay thứ gì khác đang lắng nghe.
Trần Dịch Hằng vẫn bị nhốt dưới tầng hầm.
Đèn pin nhấp nháy, rồi vụt tắt.
Bóng tối bao phủ hoàn toàn.
Trần Dịch Hằng
Bình tĩnh… bình tĩnh…
Tiếng chân trần bước lẹp nhẹp sau lưng.
Rồi sát tai cậu, một hơi thở lạnh buốt thì thầm:
“Mày… là người tiếp theo.”
Một bàn tay lạnh như xác chết đặt lên vai Dịch Hằng.
Comments