[TF Gia Tộc F4] Ở Đây Không Có Gì Ngoài Tiếng Rên [Văn Nguyên] [Hằng Hàm] [Nhiếp Hãn] [Kiệt Thụy]
01 - Rừng Gai Và Tiếng Gió Đêm
Trang trại nằm cách trung tâm Trùng Khánh gần ba giờ xe buýt, bốn phía là rừng cây rậm rạp, bao quanh bởi hàng rào kẽm gai cao gần hai mét.
Nhìn từ trên cao, ngôi nhà chính như một vết chấm trắng duy nhất giữa màu xanh tối sẫm, hoang vắng và bất an như một vùng đất bị bỏ quên.
Dương Bác Văn
Thề với trời, cái chỗ quái gì đây vậy?
Dương Bác Văn vừa bước xuống xe, vừa vươn vai uể oải, ngáp một cái rõ to rồi quay sang Trương Quế Nguyên phía sau.
Dương Bác Văn
Không khí như kiểu sắp có người chết.
Trương Quế Nguyên
Anh nói ít thôi được không?
Trương Quế Nguyên kéo cao cổ áo, tay ôm balô, ánh mắt né tránh không nhìn trực diện người yêu.
Trương Quế Nguyên
Nơi này yên tĩnh, em thấy cũng ổn…
Dương Bác Văn
Yên tĩnh cái đầu em. Nhìn rừng đi, đen như lòng bàn tay. Anh nghe nói vùng này có người từng mất tích rồi đấy.
Cậu lèm bèm nhưng vẫn khoác tay qua vai Trương Quế Nguyên như thói quen, rồi hôn nhẹ lên vành tai cậu khiến người kia giật nảy.
Trương Quế Nguyên
Đừng làm vậy trước mặt người khác…
Trương Quế Nguyên gắt khẽ.
Dương Bác Văn
Ở đây có ai đâu. Với lại… em dễ thương vậy, không rờ không được.
Trương Quế Nguyên
Dương Bác Văn!
Phía trước, Tả Kỳ Hàm bước xuống xe cuối cùng, cầm điện thoại lia quanh quay story.
Gió thổi nhẹ, mái tóc nâu đen xõa nhẹ trước trán, đôi mắt lạnh lùng không biểu cảm nhưng luôn thu hút ánh nhìn của mọi người.
Trần Dịch Hằng đứng kế bên, liếc Tả Kỳ Hàm rồi hỏi:
Trần Dịch Hằng
Quay xong chưa? Còn đứng đó là tối không kịp về nhà lớn đâu.
Tả Kỳ Hàm
Gấp cái gì. Cậu sợ bóng tối à?
Kỳ Hàm liếc mắt cười nhẹ, giọng trêu chọc.
Trần Tuấn Minh – năm nhất, nhỏ tuổi nhất nhóm – cúi đầu, bước theo Dịch Hằng, không nói gì.
Đôi lúc, cậu len lén nhìn Dịch Hằng rồi quay đi, mặt đỏ bừng.
Ở đằng sau, Nhiếp Vĩ Thần và Trần Tư Hãn kéo nhau lững thững đi cuối cùng.
Nhiếp Vĩ Thần đeo tai nghe một bên tai, một tay khoác áo khoác hờ, nhìn lơ đãng như đang nghĩ tới nơi xa nào đó.
Trần Tư Hãn cầm chai nước, đưa sang:
Nhiếp Vĩ Thần
Không khát.
Cả hai không nói gì thêm.
Chỉ có tiếng bước chân lạo xạo trên con đường sỏi đá dẫn vào nhà chính.
Ngôi nhà lớn thật sự rất bự.
Một biệt thự kiểu cũ nằm lọt giữa đồng cỏ, sơn trắng, có ban công, có cầu thang gỗ hình xoắn, và một chiếc chuông đồng treo ngay cửa chính.
Vương Lỗ Kiệt xách hai va-li vào phòng khách, ánh mắt bất giác dừng lại khi thấy Trương Hàm Thụy đang gỡ ba-lô.
Anh ta do dự một chút rồi bước tới.
Vương Lỗ Kiệt
Anh… ở phòng mấy?
Trương Hàm Thụy
Hình như là phòng số 3.
Hàm Thụy ngẩng lên, giọng nhẹ nhàng.
Vương Lỗ Kiệt gật đầu, giọng nhỏ hơn:
Vương Lỗ Kiệt
Tôi cũng vậy.
Trương Hàm Thụy
Ờ. Vậy tốt.
Lỗ Kiệt không biết là tốt hay không.
Ở cùng người mình thích, mà còn chưa kịp tỏ tình, cảm giác ngứa ngáy trong tim như con kiến bò qua ruột.
Buổi tối, nhóm họp ăn cơm, chia phòng, mỗi phòng ba người.
Như sắp đặt từ trước, người lạ bị xếp ở chung.
Không có ai được ở với người mình quen.
Phòng 1: Dương Bác Văn – Nhiếp Vĩ Thần – Trương Hàm Thụy
Phòng 2: Trương Quế Nguyên – Tả Kỳ Hàm – Trần Tuấn Minh
Phòng 3: Trần Dịch Hằng – Vương Lỗ Kiệt – Trần Tư Hãn
Dương Bác Văn
Cái gì? Tại sao tôi không được ở với Quế Nguyên?
Dương Bác Văn đứng bật dậy.
Tả Kỳ Hàm
Cậu là người gạ địt người yêu mình giữa rừng, không cho cậu ở chung là may lắm rồi.
Dương Bác Văn
Địt ngựa… Tụi tôi có làm gì đâu nha…
Trương Quế Nguyên đỏ mặt, cúi gằm.
Tiếng gió rít xuyên qua khe cửa sổ.
Gió rừng có mùi ngai ngái.
Có tiếng chân ai đó lén mở cửa.
Ở khoảng sân sau, chỗ hàng rào chưa được tu sửa, Dương Bác Văn kéo tay Trương Quế Nguyên lôi vào rừng.
Trương Quế Nguyên
Bác Văn, trời tối rồi…
Dương Bác Văn
Anh biết. Nhưng anh muốn em. Tối nay, anh chịu hết nổi rồi.
Trương Quế Nguyên
Không được… Anh nói đi là đi vậy hả?
Dương Bác Văn
Chúng ta đâu có ai cấm, với lại… em có nghe gì không?
Dương Bác Văn
Im lặng. Yên tĩnh tới mức nghe được tiếng tim đập em luôn.
Dưới bóng cây, Dương Bác Văn kéo khóa áo Trương Quế Nguyên, luồn tay vào trong lớp áo thun.
Trương Quế Nguyên
Ư… Bác Văn… đừng cắn vào cổ… Ư…
Dương Bác Văn
Anh muốn đánh dấu em, để tụi kia khỏi thèm nhìn.
Trương Quế Nguyên
Ư… nhẹ thôi… Ưm… đừng… Mạnh quá…
Dương Bác Văn
Em rên nữa là lũ thú hoang nó tới đấy.
Trương Quế Nguyên
Ưm… ư… đừng nói nữa…
Tiếng rên khe khẽ xen trong tiếng gió.
Chỉ có ánh trăng mờ hắt qua tán cây và âm thanh nhịp thở vỡ vụn giữa từng nhịp thúc mạnh mẽ.
Đêm đó, có tiếng ai đó rên từ rừng vọng lại.
Cũng đêm đó, Trần Dịch Hằng nửa tỉnh nửa mê, đứng dậy mở cửa ban công phòng ngủ.
Cậu ngẩng mặt nhìn về phía cánh rừng đen ngòm kia.
Một bóng trắng thoáng lướt qua sau hàng rào.
Và chuông gió trên trần nhà khẽ rung lên, dù không một làn gió nào thổi qua.
Comments
JUN♛
vào đó chs vs khỉ hã
2025-07-17
2
🥀✿𝓨𝓾𝓪𝓷𝓗𝓮𝓷𝓰✿💮
hình như đây là nick khác đúng ko t/g , sao còn đúng một bộ dị ?
2025-07-20
2
Cá Ngừ Đại Dương
Chắc là ma đug hôg tg :))
2025-07-16
2