Sau khi chọn vệ sĩ riêng cho mình, Lục Vân Tinh vui vẻ dắt tay anh trai cùng nhau đến phòng ăn. Trên dãy bàn ăn dài được phủ khăn trắng muốt đã chuẩn bị sẵn một đĩa trái cây mát lạnh, đủ loại màu sắc rực rỡ.
Cậu kéo ghế cho anh trai ngồi xuống trước, sau đó tự trèo lên ghế bên cạnh, cẩn thận rót một cốc nước ấm cho Lục Duy Thần.
Lục Vân Tinh xiên một miếng táo, chậm rãi nhai. Sau đó chợt nhớ ra điều gì, cậu quay đầu, nhướng mày nhìn Phong Dực đi theo mình nãy giờ đang nghiêm túc đứng thẳng ở một góc.
“Anh qua đây.”
Phong Dực nghe lời bước tới, Lục Vân Tinh chỉ khay trái cây chưa gọt, híp mắt cười: “Anh gọt đi.”
Phong Dực sững người, đôi mắt đen láy thoáng qua chút ngơ ngác.
Cậu út nhai miếng táo, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế? Anh không biết gọt à?”
Phong Dực nhanh chóng bước đến gần, lặng lẽ nhận lấy khay trái cây. Thiếu niên ngồi xuống ghế phụ bên cạnh, rút con dao gọt trái cây từ khay bạc. Bàn tay cầm táo hơi cứng ngắc, Phong Dực không biết phải bắt đầu từ đâu.
Anh đặt quả táo lên đĩa, cầm dao, thử gọt một đường từ cuống xuống. Lưỡi dao trượt ngang, vỏ bị cắt xéo, vừa dày vừa xấu, đường gọt ngoằn ngoèo như vết mèo cào.
Lục Vân Tinh chống cằm nhìn, nhướng mày: “Anh gọt kiểu gì thế? Giống như cắt vỏ khoai ấy.”
Phong Dực khựng tay, ngẩng đầu nhìn cậu bé đang cong môi cười đầy tinh quái. Mặt anh hơi nóng lên, tai bắt đầu đỏ, siết tay cầm dao chắc hơn rồi tiếp tục, nhưng càng cố gắng thì tay càng run, không may mạnh tay quá cắt rơi luôn một mảng táo.
Lục Vân Tinh vỗ trán ra vẻ thở dài: “Anh thật sự được huấn luyện rồi à? Nhìn anh như lần đầu cầm dao ấy.”
Phong Dực cứng người, ngậm miệng không nói, tiếp tục gọt táo trong trạng thái cả người lúng túng.
Lục Vân Tinh cười tươi, mắt cong thành trăng non, càng nhìn người ta xấu hổ càng thấy thú vị.
Sau một hồi gồng mình chiến đấu với khay trái cây trước mặt, Phong Dực cuối cùng cũng gọt xong đĩa đầu tiên, đĩa trái cây tội nghiệp được gọt “đẹp” đến mức không thể dùng bất kỳ ngôn từ nào để diễn tả, đặt đến trước mặt hai anh em.
Táo thì miếng dày miếng mỏng, có miếng còn gãy làm đôi. Nho xanh trông như bị người ta dẫm nát, cam vẫn còn bám vỏ trắng. Cả đĩa trái cây chẳng khác nào tác phẩm đầu tay của một họa sĩ trừu tượng bất đắc dĩ.
Lục Vân Tinh nhìn xong thì co giật khó miệng: “Anh gọt trái cây hay giải phẫu nội tạng thế?”
Giọng cậu vang lên rất bình thản, nhưng ai cũng nghe thấy rõ cái độ “không thể nuốt nổi” trong lời nhận xét. Phong Dực cúi gằm đầu, tay vẫn đặt yên trên mặt bàn, tai chuyển từ hồng nhạt sang đỏ sẫm, gương mặt bị ánh nắng cuối chiều nhuộm thêm một lớp xấu hổ.
Cậu út ngồi đối diện thì vẫn chưa tha, Lục Vân Tinh vẫy tay gọi một người giúp việc đang đứng xa xa: “Thím mang thêm trái cây lên đi, cho anh ấy gọt.”
Phong Dực tròn mắt, sững sờ nhìn cô giúp việc nhanh chóng bưng thêm một đĩa trái cây mới ra đặt ngay trước mặt mình.
Lục Duy Thần vẫn đang nhấm nháp từng quả nho trong đĩa hoa quả, cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng: “Người ta là vệ sĩ, không phải bảo mẫu.”
Lục Vân Tinh nghiêng đầu: “Lỡ em muốn ăn ngoài đường thì sao?”
Lục Duy Thần im lặng đâm thêm một miếng nho, coi như từ bỏ việc thuyết phục đứa em trai lắm lý lẽ.
Phong Dực gọt trái cây liên tục đến mức tay tê rần, cổ tay phải hơi run nhưng anh vẫn cắn răng gọt tiếp, cố dùng hết những kỹ năng non nớt có thể gom góp được từ ký ức sinh hoạt cá nhân hiếm hoi của mình.
Mỗi lần cắt lệch, anh lại len lén ngẩng đầu nhìn cậu út, thấy đôi mắt xinh đẹp đó vẫn đang chăm chú đánh giá chất lượng, tim sẽ giật thót một cái.
Lục Vân Tinh hoàn toàn không có ý định tha cho người ta, cậu cứ nhàn nhã ăn, chống cằm, thi thoảng đưa ra vài nhận xét:
“Miếng này tròn như củ khoai.”
“Miếng kia mỏng như cánh muỗi ý.”
“Đây là cái gì? Dưa leo cắt sợi?”
Phong Dực mím chặt môi, cuối cùng dưới sự giám sát âm hiểm của cậu út nhà họ Lục, cũng có một đĩa được coi là chấp nhận được.
Lục Vân Tinh nghiêng đầu nhìn trái cây trên đĩa, đôi mắt đen láy ánh lên sự thỏa mãn lười biếng, cậu vẫy tay gọi người giúp việc.
“Thím ơi, đem hết mấy đĩa kia đi đi, để lại đĩa này thôi.”
Người giúp việc vừa nhịn cười vừa gật đầu, nhanh chóng gom từng đĩa hoa quả đã hy sinh vì nghệ thuật rời khỏi bàn, chỉ để lại đúng một đĩa duy nhất đủ đẹp để lọt vào mắt cậu út.
Lục Duy Thần lắc đầu, không nói gì.
Lục Vân Tinh vẫy tay gọi Phong Dực, anh đang xoa cổ tay, thở dài mệt mỏi, nhưng thấy mệnh lệnh thì vẫn ngoan ngoãn bước tới.
Phong Dực chưa kịp hỏi gì, Lục Vân Tinh đã rút ra mấy tờ khăn giấy đưa đến cho anh: “Anh lau tay đi, dính nước trái cây rồi.”
Phong Dực nhìn tờ khăn được chìa ra, do dự một giây rồi cúi đầu nhận lấy. Anh nhẹ nhàng lau từng đầu ngón, động tác rất từ tốn cẩn thận, chẳng qua loa giống mấy vệ sĩ vạm vỡ ngoài kia.
Lục Vân Tinh nhìn dáng vẻ anh cúi đầu, bỗng cảm thấy có gì đó càng thuận mắt hơn.
“Phong Dực.”
Giọng gọi nhẹ như gió thoảng, Phong Dực đang lau tay thì ngẩng đầu theo phản xạ, vừa mở miệng “Dạ” một tiếng thì một miếng táo mát lạnh, giòn ngọt đã bị nhét thẳng vào miệng.
Phong Dực ngớ người, trừng mắt nhìn cậu út đang ngồi trên ghế đối diện, cánh môi anh đào xinh đẹp vẫn cong lên nhè nhẹ, tay vẫn còn cầm nĩa như chẳng có gì xảy ra: “Thưởng cho anh.”
Phong Dực vội vàng cúi gằm xuống, im lặng nhai miếng táo, lỗ tai đã đỏ đến mức gần như nóng bừng, không dám đối mặt với ánh mắt vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Kỳ Vân đứng bên cánh cửa phòng ăn, dịu dàng dõi theo cảnh tượng bên trong. Qua lớp kính trong suốt, anh thấy Lục Vân Tinh đang nghiêng người cười, vừa đưa khăn giấy cho vệ sĩ mới lau tay, vừa nhét miếng táo vào miệng cậu nhóc.
Thiếu niên nhỏ tuổi đỏ bừng mặt, trông vừa lúng túng vừa đáng thương. Còn cậu út thì cười tươi, ánh nắng chiếu qua gương mặt cũng không làm lu mờ được vẻ thích thú lộ rõ trên khóe môi.
Kỳ Vân mỉm cười lắc đầu, quay người, trở về phòng khách. Lục Duật Thần vẫn cầm hồ sơ trong tay, nhìn vài trang tài liệu.
Kỳ Vân tựa người vào tay vịn, nheo mắt lại: “Sao anh lại đưa Phong Dực về? Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, không phải quá sớm sao?”
Lục Duật Thần nghe Kỳ Vân hỏi, lặng im lội ngược về một tuần trước.
Khi ấy trời đổ mưa nhẹ, bầu trời xám xịt phủ một lớp tro mỏng lên tấm lưới rào sắt bao quanh khu huấn luyện tư nhân. Lục Duật Thần vốn chỉ định đến chọn bốn người ưu tú nhất trong danh sách được gửi đến từ trước, hắn đi cùng người phụ trách đi ngang qua khu vực tập trung các học viên cấp độ thấp, chưa đủ tiêu chuẩn để đề cử.
Khi đang định đi tiếp thì một tiếng động lạ cắt ngang không khí ẩm ướt của thao trường, không phải va chạm huấn luyện, mà là lao vào đánh nhau.
Giữa sân cát loang lổ bùn đất, một nhóm Alpha đang “huấn luyện thực chiến” theo cách của riêng chúng. Bạo lực, lộn xộn như lũ sói con đang tranh giành vị trí đầu đàn.
Trong số đó, có một bóng dáng gầy gò bị vây đánh ở giữa, cậu nhóc thấp hơn những đứa còn lại ít nhất nửa cái đầu, từng cú đấm, cú đá nện xuống vai lưng, tay chân bầm dập nhưng vẫn dùng tất cả sức lực để chống trả.
Thiếu niên đó không phải người thắng thế, nhưng ánh mắt lại sắc như dao, dính đầy bùn, bị đánh lùi từng bước những vẫn không cúi đầu.
Lục Duật Thần dừng lại, đúng lúc ấy thiếu niên cũng nhìn thấy hắn, không hiểu vì sao ánh mắt của cậu nhóc đó lại thay đổi. Thiếu niên lao về phía hắn, dưới làn mưa bụi và tiếng la hét phía sau, thiếu niên gạt tay đám trẻ khác như sói non liều mạng muốn thoát khỏi bầy đàn.
Nhưng những đứa trẻ khác không cho phép một kẻ bại trận giành được sự chú ý từ bề trên. Một đứa túm lấy cổ áo của thiếu niên, hai đứa khác kéo tay, tay chân cào xước da thịt anh như đàn sói con giành mồi.
Ngay sau đó, một làn sóng pheromone dữ dội nổ tung giữa sân, sắc bén khiến những đứa trẻ xung quanh phải buông tay vì choáng váng.
Lúc đó Lục Duật Thần chỉ cảm nhận được một pheromone mơ hồ, vừa hoang dã vừa thuần khiết, như gió cát vùng biên giới không chịu bị thuần hóa.
Thiếu niên chạy đến quỳ gối bên chân hắn, bàn tay nhỏ gầy đầy vết trầy xước và máu khô, nắm lấy vạt áo vest của hắn như nắm lấy một con đường sống.
Ánh mắt ngước lên khóa chặt lấy mắt hắn, bình tĩnh mà kiên định, cả thân hình gầy gò ấy đang gào thét “đưa tôi đi”.
Lục Duật Thần nhìn thấy điều gì đó quen thuộc trên người thiếu niên, sự vùng vẫy mong chờ được giải thoát đó chạm vào lòng hắn.
Buổi tối ở biệt thự nhà họ Lục luôn yên ả, đèn giữa các hành lang chuyển sang chế độ cảm ứng, ánh sáng mờ dịu bao phủ từng bước chân đi qua.
Lục Vân Tinh đánh răng rửa mặt xong, mặc bộ đồ ngủ bằng lụa trắng thêu hình mây trời. Cậu bước chân trần rón rén đi dọc hành lang tầng hai, định đến phòng sách lấy quyển truyện tranh lén đọc đêm.
Lúc đi qua cầu thang, cậu lại bất ngờ nhìn thấy Phong Dực đang lặng lẽ đẩy cửa phòng dưới tầng một. Ánh đèn từ khe cửa vừa hé sáng, Lục Vân Tinh lập tức cau mày, lập tức đổi hướng chạy xuống.
Phong Dực vừa mở túi đồ trên giường thì nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa dứt một nhịp, cửa đã mở ra.
Lục Vân Tinh đứng ngay ngưỡng cửa nhìn vào bên trong, ánh mắt liếc qua giường, bàn, tủ, cuối cùng dừng lại trên người Phong Dực.
“Đây là phòng chung cho vệ sĩ thay ca nhau ngủ mà.”
Phong Dực ngẩn người, vội cúi đầu đứng nghiêm.
“Anh là vệ sĩ riêng của em, vệ sĩ riêng thì phải ở cạnh em hai tư trên hai tư chứ? Anh ngủ ở đây là sao? Muốn đổi việc à?”
Không chờ đối phương trả lời, Lục Vân Tinh tiến lên giật lấy túi đồ bé tí của Phong Dực, xoay người bước thẳng ra khỏi phòng. Bé người nhưng lại rất nhanh nhẹn, như một con mèo con bắt được mồi, đắc thắng mà kiêu kỳ.
Phong Dực không cãi lại, lẽo đẽo đi theo sau cậu.
Phòng ngủ của Lục Vân Tinh nằm ở bên phải tầng hai, đối diện ban công lớn nhìn ra vườn hoa. Khi Phong Dực bước vào, cậu đã ngồi sẵn trên giường ôm gối ôm trong tay, nghiêm túc nhìn anh.
“Từ nay anh nằm ở góc đó, chăn gối trong tủ, anh tự lấy đi.”
Phong Dực nhìn sang vị trí ngay dưới chân giường mà Lục Vân Tinh chỉ, sau đó ngoan ngoãn đi lấy đệm trải xuống sàn.
Lục Vân Tinh thấy thế thì hừ nhẹ một tiếng, hơi giận: “Làm gì mà như bị phạt vậy, em bắt nạt anh à?”
Phong Dực một lời khó nói hết nhìn cậu, Lục Vân Tinh hiểu ý mà bĩu môi, nằm xuống giường rồi kéo chăn lên, vùi mặt vào gối.
Trời về khuya, đèn đầu giường đã được tắt từ lâu, chỉ còn lại ánh sáng xanh nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào in bóng hình mờ ảo lên vách tường.
Trong không gian an tĩnh, mọi thứ dường như đã ngủ yên. Ai mà ngờ, vệ sĩ vừa nhậm chức được vài giờ trước bỗng mở mắt.
Phong Dực lặng lẽ ngồi dậy, nhìn về phía giường ngủ cách mình hai bước chân. Lục Vân Tinh đang cuộn mình trong chăn, ngủ say như mèo con.
Phong Dực lặng lẽ bước lại gần, dáng hình nhỏ nhắn ấy nằm nghiêng, một bên má áp vào gối mềm, đôi môi hồng nhạt hơi hé hở. Dưới ánh sáng dịu dàng của mặt trăng, gương mặt của cậu vẫn đẹp đến kỳ lạ, khiến người khác không dám thở mạnh.
“Chỉ cần con vào được nhà họ Lục, dần dần tất cả sẽ khác.”
Hai tuần trước, Phong Dực đứng bên ngoài nghe thấy người phụ nữ luôn phải cúi đầu trong nhà đang thì thầm gì đó với bố, sau đó chạy về nói với anh như thế.
Phong Dực không hiểu hết ý mẹ, rồi mẹ lại nói tiếp về quyền lực, về cơ hội lật mình với giọng điệu đầy mơ tưởng. Nhưng mẹ chẳng nói rõ phải làm thế nào để lấy được lòng nhà họ Lục, cũng không nói anh phải làm gì để “trở mình”.
Vài ngày sau, bố đã đưa anh đến khu huấn luyện tư nhân, rồi chẳng quan tâm gì nữa. Đợi suốt một tuần rồi mới thấy người đàn ông mà bố cho xem ảnh xuất hiện, Phong Dực đã nghĩ nát óc, làm sao mới lọt được vào mắt một người quyền lực đáng sợ như thế.
Phong Dực không ngờ mình sẽ thành công, anh đang ở đây, đứng trong phòng ngủ của nhà họ Lục, nhìn người mà có lẽ mình sẽ phải “lấy lòng”. Có lẽ ông trời thương hai mẹ con họ, để cậu bé xinh đẹp mà tính tình quái gở này thế nào lại nhìn trúng mình, trở thành cơ hội duy nhất của Phong Dực.
Thật ra Phong Dực cũng chẳng biết tiếp theo mình sẽ làm gì, chỉ biết dù có phải làm bất cứ điều gì, cũng không thể để bị đuổi về.
Updated 55 Episodes
Comments
Zii-chann
Ko phải là PD muốn phản bội mà là bố mẹ ổng thay đổi tư duy j đó của ổng mà bắt ổng phản bội VT. Ko bt sao nhg vẫn tội ổng. Đọc bên bộ kia thấy ổng thg VT thiệt í mà sợ lúc thấy VT vs ông chú ko bt ổng sao nx 😭😔
2025-07-17
9
Zii-chann
nếu PD mà ko phản bội thì ông chú kìa ko có cửa
2025-07-17
11
vợ bé yeakyung
PD top 9 hay sao vậy mn
2025-07-17
4