[EAOB] Cậu Út! Xin Đừng Quyến Rũ Tôi!
Pheromone không chỉ là mùi hương, nó là quyền lực, là chiếm hữu, là bản năng sơ khai nhất của con người trong xã hội phân tầng theo giới tính sinh học.
Trong thế giới hiện tại, phân hóa giới tính không còn giới hạn nam và nữ. Con người từ lúc năm tuổi sẽ trải qua quá trình phân hóa giới tính lần hai, xác nhận nhận dạng là Alpha, Beta hay Omega.
Alpha có kỳ nhạy cảm, là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn, thể chất mạnh mẽ, sở hữu pheromone mạnh mẽ, có khả năng đánh dấu Omega và khiến Omega mang thai.
Omega bất kể nam nữ đều có năng lực sinh sản, thể chất yếu mềm, dễ bị pheromone của Alpha kích thích nhưng cũng sở hữu pheromone thu hút Alpha. Xã hội phát triển, cái nhìn cũng thay đổi, Omega cũng đã được tôn trọng hơn, thậm chí còn có Omega có chỗ đứng cao trong xã hội, không còn là “công cụ sinh sản”.
Beta là tầng lớp trung lập chiếm đa số trong xã hội, không bị pheromone ảnh hưởng, nhưng cũng là tầng lớp dễ bị bỏ quên.
Song, giữa ba định nghĩa rõ ràng ấy lại xuất hiện một đột biến sinh học hiếm gặp, được gọi là sai số hoàn hảo trong quá trình tiến hoá: Enigma.
Enigma không bị bất kỳ pheromone nào chi phối, cũng không thể bị đánh dấu. Họ có pheromone mạnh đến mức có thể kích phát bản năng sinh sản thứ phát của Alpha.
Trong giới tài phiệt, nhà họ Lục không chỉ đồng nghĩa với quyền lực, mà còn là biểu tượng của huyết thống hiếm có khi xuất hiện hai đời Enigma.
Cựu chủ tịch Lục Thị Lục Duật Thần là Enigma đầu tiên trên thế giới được tái tạo trong phòng thí nghiệm khi mới mười ba tuổi. Bạn đời của hắn là Kỳ Vân, một Alpha dịu dàng như ánh trăng, là một trong hai người có thể đánh thức phần “người” trong Lục Duật Thần, khiến vị chủ tịch Enigma trẻ tuổi bắt đầu học cách yêu.
Lục Duy Thần là con trai đầu của Lục Duật Thần và Kỳ Vân, một lần nữa làm dậy sóng giới khoa học khi được công bố phân hóa trở thành Enigma thứ hai của thế giới. Lục Duy Thần phân hóa từ rất sớm, khi đó chỉ tầm một tuổi rưỡi, cậu bé sở hữu pheromone trà trắng thanh nhã, dịu dàng mà cũng nguy hiểm.
Cậu cả Lục Duy Thần là minh chứng của tình yêu, chia lìa rồi lại trùng phùng.
Cậu út Lục Vân Tinh chào đời là kết tinh của gắn kết, của đánh dấu hoàn toàn, của hòa hợp không rạn vỡ giữa hai người đàn ông từng lạc mất nhau trong yêu thương.
Khi nhắc đến Lục Vân Tinh, người ta sẽ không nói về lý lịch trước, mà sẽ nghĩ đến ngay vẻ đẹp không thuộc về thế giới này. Một vẻ đẹp phi thực như bước ra từ bức họa còn dang dở của một họa sĩ vĩ đại, bị ám ảnh nặng về với sự hoàn hảo.
Hai từ “xinh đẹp” quá phàm tục để miêu tả.
Tóc ngắn đen tuyền, từng sợi mềm mượt như tơ lụa, làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc trai. Sống mũi cao thanh tú, đôi mắt dài, đuôi mắt hơi xếch lên khiến ánh nhìn đã kiêu ngạo còn toát ra vẻ kiêu kỳ bẩm sinh. Một cái liếc nhẹ cũng ẩn chứa vẻ lạnh nhạt khó dò, dễ dàng khiến người khác muốn cúi đầu khuất phục, vì hoàn hảo đến mức không thể chạm tới.
Đôi môi màu hồng nhạt như cánh anh đào được gió xuân đánh thức, cong tự nhiên như luôn giữ một nụ cười bí ẩn. Lúc cậu cười trông vừa ngây thơ vừa hiểm hóc, khiến người đối diện không biết đó là yêu thương, hay chỉ là khinh thường được bọc trong mật ngọt.
Lục Vân Tinh chọn lọc tất cả những gì đẹp nhất từ hai người bố của mình. Cả hai dòng máu hòa quyện lại trong một cơ thể duy nhất, khiến cả thần thánh cũng phải ghen tị.
Căn phòng nhỏ phủ kín ánh sáng dịu lạnh, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt lan ra từ khay y tế chưa kịp dọn. Trên chiếc ghế kim loại cao đặt trước bàn khám, một thiếu niên xinh đẹp đang cầm một lọ thuốc nhỏ trong tay.
Chất lỏng bên trong ánh lên màu lam nhạt, lấp lánh như một viên sapphire bị nghiền nát. Cậu xoay lọ thuốc giữa năm ngón tay thon dài, khóe môi cong nhẹ như cánh hoa đào vừa hé.
“Thuốc điều chế mới nhất.” Giọng bác sĩ trung niên ngồi đối diện vang lên, hơi dè dặt: “Một liều có thể làm pheromone Alpha bị ức chế trong vòng hai tuần, tỏa ra mùi hương tương tự Omega cấp trung. Nhưng nếu dùng sai liều lượng, cậu sẽ...”
“... suy yếu tuyến sinh học thật sự?” Giọng nói của Lục Vân Tinh vang lên, nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo. Cậu nghiêng đầu nhìn lọ thuốc, ánh mắt chẳng chút dao động: “Bác sĩ Hứa yên tâm, tôi sẽ dùng đúng liều, đúng giờ.”
Bác sĩ Hứa nhìn thiếu niên Alpha mười sáu tuổi trước mặt có dung mạo như thiên sứ, đầu óc tựa ác quỷ. Rõ ràng sinh ra ở vạch đích, cao ngời ngời trên nghìn người, người xuất chúng ngoài kia nhiều như vậy, sao phải lựa chọn xuống mình vì một kẻ chẳng thể nào với tới mình.
“Thật sự đáng sao?”
Lục Vân Tinh ngẩng đầu, nở một nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng: “Đáng chứ.”
Lục Vân Tinh xoay lọ thuốc thêm một vòng, sau đó siết chặt trong tay. Cậu ngửa đầu, đổ chất lỏng xuống cổ họng. Vị mát lạnh thấm vào cuống lưỡi, lan xuống cổ, dần dần làm pheromone hoa anh đào trở nên dịu nhẹ, vô hại như một Omega.
Vì anh thích Omega, nên cậu sẽ là Omega duy nhất của anh. Chỉ cần được ở bên người mình yêu, dù phải giả dối cả đời, cậu cũng chấp nhận.
Phong Dực Vân Tinh là cánh gió nâng sao lên mây trời.
Chỉ tiếc gió có thể dệt ra quỹ đạo của vì sao, cũng có thể cuốn nó đi đến tận cùng bóng tối.
Cạch!
Đầu giờ chiều, biệt thự nhà họ Lục ngập trong sắc nắng vàng óng nghiêng qua khung cửa kính cao vút. Trên hành lang tầng hai, Kỳ Vân đang bế một cậu bé mười tuổi gầy gò, sắc mặt trắng bệch cứ như toàn bộ máu đã bị rút cạn khỏi cơ thể non nớt ấy.
Enigma thứ hai của thế giới, phân hóa từ năm một tuổi rưỡi đáng tự hào của giới khoa học. Nhưng thế giới không thấy được, kể từ khi Lục Duy Thần lên năm tuổi, pheromone đã đột ngột sản sinh với mật độ khủng khiếp, không có thuốc ức chế có hiệu quả hoàn toàn, phương pháp điều trị được đổi hết lần này đến lần khác nhưng chẳng thực sự giúp được nhiều.
Máu mũi, máu tai, máu miệng, mỗi lần phát tác đều đồng loạt trào ra, cứ như cơ thể nhỏ bé đang bị chính năng lực của mình xé nát từ bên trong. Lục Duy Thần hay nằm bất động trên giường trắng như một thiên thần bị nguyền rủa, giữa những ống truyền và máy theo dõi sinh học, da trắng đến mức tưởng đâu là một xác chết chưa lạnh.
Lần này cũng vậy, Lục Duy Thần được đưa từ bệnh viện về, tình trạng lần này vẫn nặng như lần trước. Lục Duy Thần cực kỳ ghét bệnh viện, mỗi khi bác sĩ bảo đã tạm ổn, cậu bé sẽ đòi hai bố đưa về nhà. Nhưng rồi được một tuần hay hai tuần, Lục Duy Thần sẽ lại nhập viện, gắn máy truyền, nằm bất động dưới ánh đèn xanh của phòng điều trị pheromone đặc biệt.
Một bé con bảy tuổi cẩn thận đi từng bước phía sau, tay đan vào nhau, vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của bố nhỏ.
Kỳ Vân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, cẩn thận đặt Lục Duy Thần xuống giường. Bờ mi cong dài của Lục Duy Thần khẽ động, cậu bé từ từ mở mắt, đôi mắt đen láy phủ một tầng sương mù mờ ảo.
Lục Vân Tinh chạy đến bên bàn nhỏ trong phòng, nhanh nhẹn rót một cốc nước ấm, chạm nhẹ ngón tay vào thành cốc kiểm tra nhiệt độ rồi cẩn thận bưng bằng hai tay, bước từng bước nhỏ quay lại giường.
Kỳ Vân nhận lấy cốc nước từ tay Lục Vân Tinh, cười nhẹ: “Cảm ơn con, Vân Tinh.”
Anh lấy chiếc thìa bạc chuyên dùng để đút thuốc, múc muỗng nước nhỏ đưa đến bên môi Lục Duy Thần. Cậu bé run người, đôi môi nứt nẻ hé mở, cổ họng yếu ớt cố gắng nuốt xuống từng ngụm nước.
Sau khi uống được chút nước, Lục Duy Thần chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ mơ màng. Lục Vân Tinh đứng yên bên giường lặng lẽ nhìn anh trai, sau đó cậu lén nhìn sang Kỳ Vân, thấy bố nhỏ đang xếp lại lọ thuốc trên bàn thì nhanh như chớp chạy qua bên kia trèo lên giường.
Lục Vân Tinh chui vào trong chăn, cẩn thận nằm nghiêng người ôm lấy anh trai, khuôn mặt nhỏ vùi vào cánh tay gầy gò của Lục Duy Thần. Hai tuần qua, hai bố không cho cậu đến bệnh viện vì tình trạng của Lục Duy Thần quá nặng, khiến cậu giận dỗi cả tuần trời, cậu đã rất nhớ, rất nhớ, rất rất nhớ anh trai.
Kỳ Vân quay người, nhìn thấy cảnh đó thì nở nụ cười nhẹ. Anh bước lại gần giường, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Duy Thần, sau đó chuyển sang hôn lên trán Lục Vân Tinh.
Ánh nắng chiều dịu nhẹ buông xuống, sàn nhà như được rót mật ong ngọt ngào. Những hạt bụi nhỏ bay lơ lửng trong không khí, trôi theo ánh sáng trong không gian yên tĩnh bình yên.
Lục Vân Tinh dụi mặt vào lớp áo ngủ mềm mại của Lục Duy Thần, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu. Lục Vân Tinh mở mắt, mơ màng nhìn lên, bắt gặp ánh mắt quen thuộc đang chăm chú nhìn mình.
Lục Duy Thần đã tỉnh dậy từ sớm, ngồi dựa bên đầu giường, nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu em trai. Lục Vân Tinh ấm ức bĩu môi, chui hẳn lên nằm gối đầu lên đùi anh trai, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của cậu bé.
“Em nhớ anh lắm…”
Lục Duy Thần mỉm cười, vươn tay nhéo má em trai, thỏ thẻ nói: “Anh cũng nhớ em, ở bệnh viện buồn lắm.”
Lục Vân Tinh nhanh chóng trượt khỏi chăn, nhảy xuống giường bằng cú tiếp đất êm ru rồi vòng qua bên kia giường. Lục Duy Thần cũng gượng dậy, còn chưa kịp chống tay xuống giường thì hai bàn tay nhỏ của em trai đã nắm lấy tay cậu bé trước.
Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nắm chắc hai tay của anh trai, lực tay của Lục Vân Tinh rất vững, chỉ cần cẩn thận kéo nhẹ là đã giúp anh trai đứng dậy được. Hai chân vừa chạm đất, Lục Duy Thần vội đặt tay lên vai em trai để giữ thăng bằng.
Lục Vân Tinh đỡ anh trai, bước từng bước thật nhỏ dẫn anh trai ra đến cửa: “Chúng ta đi ăn trái cây đi, hai tuần rồi anh không ăn với em bữa nào hết.”
Lục Duy Thần cong môi cười: “Vậy anh phải ăn bù.”
Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên nhịp thứ ba mươi lăm, Lục Vân Tinh bước thật chậm bên cạnh anh trai, đỡ anh trai xuống từng bậc cầu thang. Cậu giữ lấy khuỷu tay anh trai, một tay vòng qua sau lưng, nhịp nhàng điều chỉnh tốc độ từng bước một. Lục Duy Thần gắng gượng đi từng bước, tay vẫn vịn lên vai em trai, nhưng rõ ràng đã bắt đầu thấm mệt.
“Ôi trời cậu út, sao cậu lại đưa cậu cả xuống đây.”
“Cậu cả mau về phòng nghỉ ngơi.”
Lục Duy Thần mỉm cười dịu dàng: “Không sao đâu thím Vương, cháu muốn xuống dưới mà.”
Phòng khách lúc này hơi ồn ào, Lục Duật Thần nghe thấy tiếng người giúp việc vang lên thì dừng nói chuyện, quay đầu lại. Thấy con út đang đỡ con cả xuống cầu thang, gương mặt nghiêm nghị của hắn thoáng hiện nét dịu dàng.
Không đợi hai đứa nhỏ bước tiếp, Lục Duật Thần đã đi nhanh đến. Hắn cúi người bế bổng Lục Duy Thần lên, tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Vân Tinh, dẫn hai đứa đi đến phòng khách.
Vừa đến nơi, Lục Duật Thần ngồi xuống chiếc ghế sofa giữa phòng, đặt con cả lên đùi mình, một tay vòng ra giữ cậu bé ổn định trong tư thế nửa tựa nửa ngồi. Lục Vân Tinh chạy đến đứng bên cạnh bố nhỏ, đôi mắt xinh đẹp lướt qua một hàng năm vệ sĩ mặc đồng phục đen đứng nghiêm trang, là đội nhân sự mới được tuyển vào.
Họ đều là Alpha đã qua huấn luyện, cao lớn mạnh mẽ, khí chất giống hệt nhau như được đúc ra từ một khuôn. Nhưng giữa những thân hình vạm vỡ như tường đồng vách sắt ấy, lại có một bóng dáng mảnh khảnh lọt thỏm không ăn nhập gì.
Một cậu thiếu niên cao gầy, hai tay chắp ra sau đứng rất nghiêm trang. Mái tóc đen cắt ngắn, khuôn mặt như tượng tạc, đôi mắt đen láy có phần lạnh nhạt.
Ánh mắt của cậu út nhà họ Lục dừng lại rất lâu trên bóng dáng nhỏ bé ấy. Sau đó, Lục Vân Tinh đột nhiên nhấc chân, thong thả tiến lên phía trước. Đám vệ sĩ cao lớn bối rối nhìn nhau, không biết cậu út định làm gì.
Cậu dừng lại đúng trước mặt thiếu niên đó, dọa cậu ấy sững sờ. Thiếu niên đảo mắt, chưa kịp nói gì thì Lục Vân Tinh đã nghiêng đầu sang trái nhìn, rồi lại nghiêng đầu sang phải ngắm. Cúi đầu nhìn giày lại ngước mắt liếc qua bả vai, cổ áo, gò má của thiếu niên.
Lục Vân Tinh tiến thêm nửa bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người ta, cậu cứ nhìn qua nhìn lại, nhìn đến mức người ta xấu hổ. Gương mặt lạnh lùng đang đỏ bừng đến tận mang tai, cổ cũng đỏ, tay chắp sau lưng siết chặt theo bản năng, cúi gằm mặt xuống.
Lục Vân Tinh mỉm cười, đuôi mắt sắc bén cong lên theo nụ cười mà trở nên rất dịu, khiến thiếu niên đối diện không dám thở cũng không dám nhìn.
“Anh tên gì?”
Thiếu niên bối rối cúi gằm xuống thấp hơn nữa: “Thưa cậu, tôi tên là Phong Dực.”
Một vệ sĩ Alpha khác liếc nhìn, nghi ngờ hỏi: “Cậu út cần gì ạ?”
Kỳ Vân thấy thế cũng tò mò hỏi: “Sao thế, Vân Tinh?”
Lục Vân Tinh vẫn không rời mắt khỏi thiếu niên kia.
Qua thêm mấy giây, cậu lập tức xoay người chạy về phía bố lớn, một tay kéo áo Lục Duật Thần, một tay chỉ về phía thiếu niên phía sau.
“Con muốn anh này làm vệ sĩ riêng của con.”
Updated 55 Episodes
Comments
thân chưa mà dỡn
Duật Thần là E đầu tiên của tgioi này, Duy Thần là E thứ 2 vậy ô chú kia phân hoá thành E kj ta hóng ghê
2025-07-16
4
Meiiiiᥫ᭡
Ae nhà này ythg nhau ghê, phải chi nhà t ce cx đc vậy
2025-07-16
13
💐# Rlinz_iyi
Nhìn em ngta mà thấy mê,nhìn lại em mình muốn cắn nó ghee 😔
2025-07-16
11