Chương 3

Sáng hôm sau, biệt thự nhà họ Lục tràn ngập ánh nắng dịu nhẹ. Lục Vân Tinh ngồi bên bàn, miệng ngậm ống hút cốc sữa hạnh nhân, ánh mắt đảo qua bàn ăn một lượt, sau đó chọn bánh mì nướng bơ mật ong.

Lục Duy Thần vẫn hơi yếu, chỉ ăn được nửa bát cháo. Kỳ Vân cẩn thận gắp thêm trứng cho con trai cả, dịu dàng nói: “Chút nữa uống thuốc rồi lên phòng nghỉ ngơi tiếp.”

Lục Duy Thần ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, bố nhỏ.”

Lục Vân Tinh ăn rất nhanh, rất gọn, thỉnh thoảng còn quay sang trêu chọc anh trai vài câu. Lúc ăn xong, cậu chạy vụt lên tầng thay đồng phục, chuẩn bị đi học. Kỳ Vân cẩn thận kiểm tra cặp sách cho con, hôn nhẹ lên trán rồi tiễn ra xe.

Chiếc xe riêng của cậu út rời khỏi cổng biệt thự lúc bảy rưỡi sáng. Lục Vân Tinh ngồi cạnh cửa sổ, tay chống cằm nhìn ra ngoài, mái tóc đen nhánh khẽ lay động trong nắng sớm. 

Phong Dực ngồi ngay bên cạnh, cách cậu một khoảng, nghiêng đầu nhìn cảnh vật trôi dần bên ngoài.

Xe lăn bánh được hơn mười phút, Lục Vân Tinh sực nhớ ra điều gì đó, nghiêng người sang bên cạnh: “Phong Dực, anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Phong Dực giật mình, quay qua đáp: “Mười hai.”

Lục Vân Tinh chớp mắt: “Vậy là lớp bảy rồi đúng không?”

Giọng cậu vừa vô tư vừa tò mò, Phong Dực ngẩn ra mấy giây rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Tôi nghỉ học từ lâu rồi.”

Lục Vân Tinh cau mày: “Nghỉ học?”

Phong Dực gật đầu: “Tôi học đến nửa năm lớp ba rồi nghỉ, sau đó vào khu huấn luyện.”

Trước khi đi anh đã được dặn dò rất kỹ, anh chỉ là một đứa nhóc không cha không mẹ, bị ném vào khu huấn luyện lăn lộn giữa đòn roi và mệnh lệnh suốt ba năm.

Lục Vân Tinh nghe xong thì sững sờ, mười hai tuổi lại mới chỉ học hết nửa năm lớp ba? Cậu út im lặng rất lâu, sau đó nhún vai, không hỏi thêm gì nữa. 

Trường quốc tế Y nổi tiếng bậc nhất cả nước với tiêu chuẩn giáo dục khắt khe, ngôi trường nằm ở trung tâm thành phố, tòa nhà chính như một lâu đài cổ, mái ngói xám nhạt lấp ló sau tán cây, từng ô cửa sổ vòm kính in bóng nắng sớm lấp lánh như gương trời. 

Cổng chính khắc hoa văn tinh xảo mở ra một thế giới khác biệt dành riêng cho tầng lớp thượng lưu, học sinh ở đây ăn vận đồng phục thiết kế riêng, mỗi người một khí chất, phần lớn đều là con cháu gia tộc lớn, quan chức hay giới tài phiệt.

Trong số đó, Lục Vân Tinh là ngôi sao sáng nhất, không chỉ là con trai út của dòng họ Lục quyền lực, mà còn vì vẻ ngoài đẹp đến mức vô thực lẫn khí chất kiêu kỳ trời sinh. Cậu không chủ động thân thiết với ai, cũng chẳng cần lấy lòng ai cả, thế nhưng ai cũng muốn lại gần chỉ để được cậu nhìn đến một lần.

Ngay khi bước xuống xe, sân trường đã rúng động, đám học sinh lớp lớn lớp nhỏ đều quay qua nhìn Lục Vân Tinh, ai nấy cũng đỏ mặt dõi theo. 

Vừa đến lớp, đám học sinh đã ríu rít xúm lại chào hỏi, vây quanh cậu.

“Vân Tinh, cuối tuần đi xem triển lãm nghệ thuật với tớ nhé?”

“Cuối tuần này cậu có tham gia tiệc ở nhà họ Trì không?”

“Vân Tinh, hôm qua cậu học thêm môn Toán đúng không? Dạy tớ với nha!”

 “Cậu uống trà sữa không? Tớ mua loại mới nhất cho cậu này.”

Lục Vân Tinh ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ, chống cằm cười nhạt, đôi mắt xinh đẹp như biết nói khiến các bạn học xung quanh đỏ bừng tai. Lục Vân Tinh vui vẻ bâng quơ trả lời từng người, giữa lúc ấy, ánh mắt của cậu thoáng lướt qua cửa lớp rồi dừng lại.

Phong Dực đứng yên bên cửa, không bước vào cũng không rời đi, bối rối nhìn vào lớp. Cậu út từng nói anh phải theo sát cậu 24/24, nhưng đây là lớp học, không ai mang theo vệ sĩ vào lớp cả đúng không?

Lục Vân Tinh bật cười, vẫy tay gọi: “Phong Dực, vào đây!”

Tiếng cậu vừa vang lên, bao ánh mắt đổ dồn về phía cửa. Phong Dực giật mình, cúi đầu chậm rãi bước vào.

“Anh đi mua nước cho em.”

Phong Dực sững sờ, cúi đầu sờ túi áo túi quần của mình, hoàn toàn trống rỗng, trên người anh chẳng có đồng nào.

Lục Vân Tinh nhanh chóng lấy ra ví tiền nhỏ trong cặp sách của mình, ấn vào tay anh: “Anh giữ luôn đi, em không thích vệ sĩ của mình nghèo rớt mồng tơi.”

Lục Vân Tinh cười nhẹ, giọng vẫn ngọt như đường: “Anh đi mua nhanh đi, em nói nhiều khát lắm. Căng tin ở cuối hành lang bên phải, anh rẽ qua là thấy.”

Phong Dực cầm ví tiền nhỏ trong tay, gật đầu rồi quay người bước nhanh đi. Vừa ra khỏi cửa lớp, bóng dáng gầy gò nhanh chóng lẫn vào hành lang rộng sáng loáng ánh nắng.

“Vệ sĩ riêng của cậu hả?”

“Ừ.”

“Gầy nhom thế kia sao bảo vệ cậu nổi?”

“Đúng đó, có chắc là được huấn luyện chưa đó?”

Mấy bạn học xúm quanh Lục Vân Tinh, vừa tò mò vừa hơi dè dặt hỏi. Dù sao bọn nhóc cũng nhìn ra Lục Vân Tinh rất “ưu ái” người ta, chắc chắn người ta có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Lục Vân Tinh chống cằm lên mu bàn tay, mỉm cười chẳng bận tâm: “Anh ấy dễ thương mà, dễ chọc.”

Một bạn nữ ngồi bàn gần đó cũng gật gù: “Ừm, trông anh ấy ngoan thật, nhìn giống mèo con lạc vào tổ phượng hoàng ấy.”

Lời vừa dứt, bầu không khí thoáng trôi qua một cơn chấn động rất nhỏ. Một giọng nói vang lên từ dãy bàn bên kia, giọng điệu cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại có phần gai góc: “Chỉ là một đứa người làm thôi, có gì đặc biệt đâu.”

Mọi người quay sang, thấy người vừa lên tiếng là Dịch Tư Khải, con trai thị trưởng. Cậu ta là lớp trưởng kiêm học sinh ưu tú đứng đầu lớp, khí chất trời sinh thanh lịch, từ lâu đã có mối quan hệ “thân thiết” với Lục Vân Tinh.

Dịch Tư Khải chống tay lên bàn, liếc về phía cửa lớp, giọng điệu đầy vẻ không cam lòng: “Để anh ta dùng tiền của cậu, không sợ anh ta ăn cắp sao?”

Câu này khiến những bạn khác sửng sốt, không khí chợt yên tĩnh hơn. Lục Vân Tinh vẫn không thay đổi nét mặt, cậu dựa hẳn vào lưng ghế, đôi mắt đen láy nhìn thẳng Dịch Tư Khải, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng: “Cậu ghen đấy à?”

Dịch Tư Khải nhíu mày, đang định nói gì thì đúng lúc Phong Dực đã quay lại, hai tay ôm túi giấy có in logo của quán nước trong trường.

Cả lớp đồng loạt nhìn về phía cửa, Phong Dực khựng lại, mơ hồ cảm nhận được sự chú ý bất thường. Anh bước nhanh vào lớp, đưa túi nước đến trước mặt Lục Vân Tinh.

Lục Vân Tinh nhận lấy, mở túi ra, trong đó là năm cốc nước khác nhau, có đủ từ cam, xoài, táo, trà đào đến chanh mật ong. Có lẽ vì không biết cậu thích gì nên Phong Dực đã mua hết.

Lục Vân Tinh bật cười, Phong Dực xấu hổ cúi đầu, anh quên mất hỏi trước khi mua.

Lục Vân Tinh chậm rãi lấy từng cốc ra, mỉm cười đưa trà đào cho bạn gái ngồi bên phải, nước táo cho bạn nam ngồi sau lưng, táo với xoài cho ai lấy thì lấy. Cốc nước cam ép lạnh thì giữ lại cho mình, còn lại cốc chanh mật ong, Lục Vân Tinh liếc qua Phong Dực vẫn cúi đầu đứng bên cạnh, tai đã đỏ ửng từ lúc nào.

“Cho anh này.”

Phong Dực do dự nhận lấy, hai tay siết nhẹ cốc nước còn ấm. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Vân Tinh, cúi đầu lí nhí nói: “Cảm ơn cậu út.”

Dịch Tư Khải ngồi bên kia nhìn Phong Dực như nhìn một vết bụi vấy lên chiếc áo sơ mi là lượt của mình. Vệ sĩ nghèo hèn này không có thân phận, không có địa vị cũng thiếu khí chất, nhưng lại dám đứng trong ánh sáng rực rỡ mà lẽ ra chỉ dành cho một ít người.

Thật chướng mắt!

Lục Vân Tinh vẫn luôn là cái tên được chú ý trong trường, dường như cả ngôi trường quốc tế rộng lớn này chỉ tồn tại xoay quanh Lục Vân Tinh. Thế mà dạo gần đây, trong vòng xoay ấy lại xuất hiện thêm một cái đuôi.

Một cái đuôi câm lặng nhưng khó bỏ tên là Phong Dực.

Vệ sĩ mới lúc nào cũng đi sau cậu nửa bước, Phong Dực trở thành một phần cố định trong tầm mắt của Lục Vân Tinh. Phong Dực rất nghe lời, nhưng anh không bao giờ chủ động. Lục Vân Tinh nói cái gì anh sẽ làm cái đó, cậu không nói gì thì anh sẽ chẳng tự ý làm gì cả. 

Dù cho cậu đã ra hiệu rất rõ ràng ví dụ như “mang cặp cho em đi”, “anh đứng gần vào”, hay “đẩy cửa cho em”, nếu không có lệnh, anh sẽ chỉ trơ trơ đứng nhìn.

Lục Vân Tinh ban đầu còn thấy thú vị, một vệ sĩ ngốc nghếch trung thành, không biết tự suy nghĩ nhưng lại vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn đến độ khiến người ta bất giác muốn chọc ghẹo nhiều thêm một chút.

Sau đó thì cậu bắt đầu cảm thấy ngứa mắt, anh ngốc đến độ khiến người ta sốt ruột.

Cậu ngồi trong lớp, nghe bạn bè ríu rít nói chuyện, mắt vẫn liếc sang góc cửa nhìn Phong Dực đang đứng dựa vào tường, không làm gì ngoài thở.

Thở một cách nghiêm túc!

Ngốc quá!

Lục Vân Tinh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, có loại thuốc nào giúp tăng khả năng hiểu ý không? Hoặc nếu không thì ít nhất là giúp não hoạt động nhanh hơn một chút, ví dụ như vitamin tổng hợp hay viên bổ não gì đó?

Chiều muộn, ánh nắng vàng chiếu nghiêng khắp sân trường, vẽ từng chiếc bóng đổ dài trên mặt đất lát đá sáng màu. Cổng trường vừa mở, một chiếc xe sang dừng lại bên lề, cửa ghế sau bật mở, một người đàn ông dáng người cao lớn, khí chất uy nghiêm không thể lẫn đi đâu được bước ra.

Lục Vân Tinh vừa mới bước ra khỏi lớp, còn chưa cất tiếng thì ánh mắt đã sáng rực, cậu lập tức chạy như bay đến trước mặt Lục Duật Thần.

Cậu nhào vào lòng bố lớn, đôi tay nhỏ vòng qua cổ hắn, cọ mặt vào vai áo sơ mi thơm mùi hoa bách hợp nhè nhẹ. Lục Duật Thần bế chặt con út, nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng mềm.

Lục Vân Tinh ngoan ngoãn rúc vào lòng bố, sau đó bất ngờ ngẩng đầu chỉ về phía Phong Dực đứng cách mình năm bước chân. Cậu út nâng cằm, đôi mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch.

“Bố lớn cho Phong Dực đi học với con đi, anh ấy ngốc quá, phải học cho thông minh.”

Người ta không thông minh thì uống sữa, Lục Vân Tinh cảm thấy Phong Dực ngốc đến mức cả sữa lẫn trái cây đều vô dụng, vậy nên phải cho anh đi học.

Hot

Comments

Zii-chann

Zii-chann

ảnh ngốc như vậy mà sao dám lợi dụng ảnh vậy hả ông cha khốn nạn kia ( cha cỷa PD )

2025-07-19

8

Zii-chann

Zii-chann

đù nguyên nhân là do thg cha hám lợi kia

2025-07-19

5

Zii-chann

Zii-chann

anh ơi dth quá à 😚

2025-07-19

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play