Không Phải Mẫu Người Của Tôi… Nhưng Vẫn Muốn Gần

Buổi sáng thứ hai ở đại học X bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức của Bùi Thái Bảo Châu vang lên dồn dập ba lượt.
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Dậy đi công chúa, trễ giờ học rồi!
Cô bạn cùng phòng hét lên trong khi vẫn quấn chăn như kén tằm, giọng ngái ngủ nhưng vẫn không quên trách nhiệm gọi bạn.
Châu lồm cồm bò dậy, đầu tóc rối nhẹ như một chú mèo con mới bị đánh thức. Cô gãi gãi gáy, mắt vẫn nhắm hờ, tay lướt điện thoại theo phản xạ. Tin nhắn từ group lớp chưa đọc, thông báo từ mạng xã hội thì lấp đầy màn hình.
Nhưng điều đầu tiên lướt qua tâm trí Châu lại là… cô nàng tóc dài thẳng hôm qua.
Cô ta tên gì nhỉ? Phương… gì đó.
Không rõ nữa, chỉ nhớ ánh mắt ấy nhìn mình hơi… khác. Khác lạ đến mức khiến Châu phải nghĩ tới tận giờ ăn sáng hôm nay.
Châu mặc đồng phục thể dục, áo trắng quần dài đen, khoác balo trễ vai, tóc ngắn xoăn nhẹ bồng bềnh. Vẻ ngoài nhỏ nhắn, dáng người hơi gầy nhưng đầy sức sống, khiến không ít sinh viên phải liếc nhìn.
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Ê Châu, nay học phòng tầng 5 đó, leo thang bộ chắc tiêu!
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Nhưng đỡ hơn hôm qua bị đứng giữa sân nắng gặp tụi học viện quân sự. Mà mày nghe đồn gì chưa?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Gì?
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Lớp mình có một bạn… Alpha đó!
Châu suýt sặc nước.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Mày nói cái gì?
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Thật. Họ đồn bạn đó từ trường chuyên Alpha chuyển về đây, mà giả dạng Beta để sống đời yên bình. Drama chưa? Nghe đồn xinh lắm, tóc dài, hay mặc sơ mi trắng…
Châu đứng khựng lại. Một khuôn mặt lập tức hiện lên trong đầu.
Cô ta…?
Nhưng lý trí lập tức kéo Châu về lại hiện thực. Làm gì có chuyện ly kỳ vậy chứ, Alpha giả Beta sao mà dễ. Pheromone phát tán là chuyện không tránh được, sớm muộn gì cũng bị lộ. Tin đồn vớ vẩn.
Châu lắc đầu cho tỉnh táo rồi đi tiếp.
Trong khi đó, ở phía cuối dãy phòng học, Trần Phương Ly đang tựa vào tường hành lang, headphone đeo hờ một bên tai, chiếc áo sơ mi trắng hôm nay hơi phồng phần tay áo, quần jeans đen ôm dáng. Tóc dài thẳng mượt như lụa, gương mặt điềm tĩnh như thường ngày, chỉ có đôi mắt là đảo qua đảo lại vài lần về phía cầu thang bộ.
Đúng lúc Bảo Châu vừa lên tới, Ly liền rút tai nghe, bước chậm rãi lại gần. Không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Chào buổi sáng.
Châu hơi bất ngờ, nhưng cũng gật đầu lại.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ừ, chào buổi sáng.
Không hiểu sao, một lần nữa, tim cô lại đập hơi nhanh.
Ly đi trước, cố tình bước chậm để người sau không bị bỏ lại. Châu vốn nghĩ người ta chỉ chào xã giao, ai ngờ cô nàng đó còn bước song song với mình vào lớp.
Hàng ghế cuối hôm nay còn trống.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Cậu ngồi đây à?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ừ, hôm qua cũng ngồi đây.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Vậy ngồi chung luôn nhé.
Châu chớp mắt, đầu óc bỗng trống rỗng một giây. Cô chỉ kịp gật đầu.
Không phải cô ghét, chỉ là… cảm giác lạ này sao cứ xuất hiện mãi vậy?
Từ góc nhìn của Ly, việc ngồi cạnh Châu không chỉ là “gần để tiện quan sát”, mà còn là để thử phản ứng bản thân.
Không có pheromone. Không có kỳ phát tình. Nhưng ánh mắt, giọng nói, cử chỉ nhỏ nhặt của người kia lại khiến tim cô nhói lên một cách khó hiểu.
Buổi học bắt đầu, thầy giáo giảng phần lý thuyết về tâm lý học đại cương. Cả lớp đều ghi chép nghiêm túc, trừ vài bạn tranh thủ vẽ vời bên lề.
Châu hơi nghiêng người, lén liếc qua bên cạnh. Ly đang ghi chép rất cẩn thận, nét chữ gọn gàng thẳng hàng như được rèn luyện. Bàn tay trái đeo một chiếc nhẫn đen đơn giản, ngón tay dài, móng sạch.
Một Alpha… mà lại như vậy?
Châu lại lắc đầu. Không được nghĩ bậy. Có khi chỉ là cảm giác chủ quan.
Nhưng rồi…
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ê cậu có cái bút đỏ không?
Châu thì thầm.
Ly ngước lên, mắt vẫn dịu dàng:
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Có, đợi xíu.
Ly mở hộp bút, tìm ra cây đỏ duy nhất, đưa cho Châu. Ngón tay hai người chạm nhẹ.
Châu rút tay nhanh hơn cả phản xạ, tim lỡ mất một nhịp.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Cảm ơn…
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Không có gì.
Ly cười nhẹ, mắt cụp xuống như đang cười một mình.
Lúc ra về, Châu định đi lối nhỏ gần khu nhà thể chất để ra bãi xe. Ly như từ đâu bước ra, tay đút túi quần, vai hơi nghiêng chặn trước mặt cô.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Cậu đi hướng này?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ờ… ừ.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Vậy đi chung nhé. Hôm nay đông người.
Châu gật đầu, dù trong đầu hơi hoang mang. Đi chung… là đi chung thật sao? Hay là cố tình đợi?
Cả hai đi song song, không nói gì nhiều, chỉ là thỉnh thoảng Ly sẽ giữ cửa giúp, hoặc đỡ balo giùm khi Châu cúi người buộc lại dây giày.
Không biết từ khi nào, khoảng cách giữa hai người thu hẹp đến độ… chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy rõ mặt nhau.
Châu về phòng, thả người xuống giường. Cô bạn cùng phòng nhìn qua, nheo mắt.
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Mày bị gì vậy?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Hả?
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Mặt đỏ quá trời. Nói chuyện với crush hả?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Không, đi học thôi.
bạn cùng phòng
bạn cùng phòng
Mà hôm nay có thấy nhỏ Alpha giả Beta gì đó không?
Châu lăn qua quay mặt vào tường, không đáp.
Cô đã thấy. Thậm chí còn ngồi cạnh. Nhưng chẳng hiểu sao… cô không muốn tin Ly là Alpha. Alpha không thể có ánh mắt dịu dàng như vậy. Không thể kiên nhẫn đợi một người buộc dây giày. Cũng không thể im lặng đi bên cạnh mà không hỏi han gì, chỉ lặng lẽ che nắng.
Nhưng Châu không biết… trong phòng mình, Trần Phương Ly đang lặng lẽ nhìn vào ảnh chụp chung lớp buổi hôm qua, dừng lại đúng khoảnh khắc một cô gái tóc xoăn nhẹ đang cười híp mắt.
Và ở bên dưới bức ảnh ấy, dòng ghi chú đơn giản: “Cô ấy không phải mẫu người của mình. Nhưng vẫn muốn gần hơn một chút.”
End chap 2
Hot

Comments

ba ra bẻ

ba ra bẻ

em sớm=)) hay nha ra típ tgia

2025-07-17

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play