[LyChâu]-Ngọt Ngào Như Cách Em Gào Tên Tôi[Phương Ly X Châu Bùi]

[LyChâu]-Ngọt Ngào Như Cách Em Gào Tên Tôi[Phương Ly X Châu Bùi]

Em Chửi Tôi Như Kẹo Cay, Nhưng Tôi Lại Mê

Buổi sáng đầu tuần của Đại học Quốc tế X bắt đầu như bao ngày khác – ồn ào, rộn ràng và đầy mùi pheromone lẫn lộn trong không khí. Những Alpha đi lướt qua Omega, những Omega đỏ mặt khi lỡ dính phải một ánh nhìn có sức ép vô hình, và những Beta thở dài bước nhanh hơn để né đòn không khí vô hình đang quẩn quanh khắp nơi.
Thế giới ABO luôn vậy – chia tầng, phân loại và buộc mỗi người phải biết vị trí của mình. Alpha sinh ra để dẫn đầu. Omega sinh ra để được bảo vệ. Beta thì… chỉ là người thường.
Nhưng Trần Phương Ly thì khác.
Cô là Alpha. Không phải Alpha bình thường mà là Alpha cấp S – chỉ số pheromone đạt ngưỡng kiểm soát cao nhất, thể lực và phản ứng đều vượt trội. Dòng máu Alpha thuần chảy trong huyết quản cô là điều gia tộc họ Trần vẫn luôn tự hào truyền đời. Nhưng cô lại không hề cảm thấy tự hào chút nào.
Phương Ly ghét mùi bạc hà trong pheromone của mình. Lạnh, sắc và xộc thẳng vào mọi giác quan – thứ mùi từng khiến không ít Omega ngã quỵ chỉ vì vô tình ngửi thấy. Cô ghét cái cách Alpha được mặc định là phải áp đảo, chiếm hữu và thống trị.
Vì vậy, cô giấu đi thân phận thật.
Vòng kiểm soát pheromone đeo kín cổ tay mỗi ngày. Sơ mi trắng, váy dài đúng quy định, đeo kính tròn, tóc buộc gọn – một hình ảnh “nữ sinh gương mẫu” chính hiệu. Không gợi, không ngầu, không phát tán bất kỳ tín hiệu Alpha nào ra ngoài. Trong mắt tất cả sinh viên trường, cô chỉ là một Beta cao – đẹp, yên lặng, ngoan hiền và kín tiếng.
Cho đến buổi sáng hôm đó.
Lớp Truyền thông nâng cao, bàn cuối cùng cạnh cửa sổ – chỗ ngồi quen thuộc của Phương Ly từ năm nhất. Cô đến sớm, yên ổn đặt cặp xuống, rút tai nghe, mở nhạc lo-fi rồi chống cằm nhìn ra sân trường. Gió mát nhẹ lùa vào qua ô cửa, mang theo mùi cà phê từ căng tin bên kia hành lang. Mọi thứ yên bình.
Cho đến khi có ai đó bước đến và thả một câu nhẹ tênh nhưng đủ sức lật cả cái gọi là “sáng bình yên”.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Bạn đang ngồi chỗ tôi đó.
Phương Ly không vội tháo tai nghe. Chỉ khẽ liếc mắt lên nhìn, ánh mắt qua lớp kính vẫn trong trẻo như chẳng mảy may bị chạm vào cảm xúc.
Trước mặt cô là một cô gái nhỏ hơn nửa cái đầu. Tóc dài đen mượt, da trắng, đồng phục sơ mi như kiểu mặc cho có, nút cổ không cài, tay áo xắn cao, đeo đồng hồ đắt tiền. Dáng người nhỏ nhưng đứng thẳng, mắt cong lên như cười, giọng nói không lớn nhưng lấn lướt hoàn toàn cả cái lớp đang xôn xao.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Chỗ này có gắn bảng tên bạn à?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Không. Nhưng tôi ngồi đây cả năm trước. Ai cũng biết.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Tôi là sinh viên năm hai, không phải thầy giáo. Tôi không được biết.
Cô gái kia khẽ hất tóc, gương mặt vẫn giữ nguyên nụ cười cong cong, nhưng mắt thì lạnh hơn một chút.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Bạn là Alpha?
Phương Ly sững người một nhịp. Câu hỏi quá thẳng. Và không ai từng hỏi cô như thế trong suốt một năm qua.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Không. Beta.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Vậy tốt. Vì tôi ghét Alpha.
Phương Ly bật cười nhẹ. Mùi vanilla rất nhạt thoảng qua – Omega. Nhưng không phải Omega bình thường. Không đỏ mặt, không e dè, không tránh né – mà đang nhìn thẳng cô như muốn khiêu chiến.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Tôi tên Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Lần đầu gặp. Hy vọng bạn không phiền nếu tôi thường xuyên nói khó nghe.
Phương Ly nhìn sang.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Lần đầu gặp mà đã có thiện cảm thế rồi à?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Tôi chưa nói là có thiện cảm.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Thế sao ngồi sát vậy?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Vì đây là chỗ của tôi.
Cả tiết học hôm đó, Phương Ly không thể tập trung nổi. Tai nghe vẫn mở nhạc nhưng đầu óc hoàn toàn bị chiếm đóng bởi người ngồi bên cạnh. Không phải vì cô ta xinh – dù đúng là rất có gu – mà vì cái kiểu… không run rẩy. Không bị áp chế. Không tránh né.
Dù cô đã thử buông lỏng thiết bị kiểm soát pheromone trong vài giây.
Một Omega không phản ứng với Alpha cấp cao. Chuyện này… chưa từng xảy ra.
Giờ ra chơi, Bảo Châu đứng dậy trước, vươn vai, rồi quay sang nói một câu tỉnh rụi.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Bạn cứ nhìn tôi suốt tiết, tôi tính tiền đấy.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Không nhìn bạn. Tôi đang nhìn bảng điểm.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Vậy bảng điểm tôi in trên mặt hả?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Bạn nghĩ gì cũng được.
Bảo Châu cười nhẹ, khoác ba lô lên vai, bước ra cửa. Nhưng đến giữa cửa, cô dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh chút gì đó khiêu khích.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Dù bạn là Alpha hay Beta gì đi nữa, thì cũng đừng thử áp pheromone lên tôi. Không ăn thua đâu.
Phương Ly nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kia biến mất ngoài hành lang.
Đêm hôm đó, cô nằm trong ký túc xá, tay lướt điện thoại nhưng tâm trí cứ lặp lại câu nói kia.
"Đừng thử áp pheromone lên tôi."
Một Omega biết mình mạnh cỡ nào, và không ngại tuyên chiến.
Cô tắt đèn, kéo chăn trùm đầu, mắt nhìn trần nhà nhưng tâm trí thì chìm vào giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Bảo Châu mặc áo sơ mi dài tay, tóc xoã nhẹ, ngồi vắt chân lên bàn, tay cầm ly trà sữa, cười cong môi hỏi
"Bạn nghĩ tôi ngọt ngào hả? Thử chạm tôi xem, tôi sẽ khiến bạn cay đến mức không nuốt nổi."
Trần Phương Ly bật dậy lúc 3 giờ sáng, trán đổ mồ hôi.
Lần đầu tiên trong đời, cô – một Alpha cấp S – lại bị một Omega lôi vào giấc mơ bằng cách đó.
Cay. Mà lại thèm thêm.
End chap 1
Hot

Comments

౨ৎSofia¹ᡣ𐭩

౨ৎSofia¹ᡣ𐭩

sao nó hay mà flop thế😔

2025-07-17

2

fic sad, kết SE đục bể lồn tg

fic sad, kết SE đục bể lồn tg

thấy tg viết một cách văn chương là iuu r 😋

2025-07-23

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play