Cứ Thế Mà Lại Gần Em

Buổi trưa, sân trường im ắng chỉ còn lác đác vài nhóm học sinh tụ lại ngồi hóng mát dưới tán cây phượng. Bùi Thái Bảo Châu ngồi một mình ở ghế đá cạnh dãy nhà B, vừa ăn bánh vừa hí hoáy đọc bản nhạc trong tập ghi chú. Đôi chân dài vắt chéo tự nhiên, tóc ngắn xoăn nhẹ bồng bềnh dưới nắng, gương mặt lơ đãng lộ ra sự chăm chú đặc trưng của một Omega chưa phân hoá hoàn toàn – vừa vô tư, vừa nhạy cảm một cách bản năng.
Từ bên kia sân, Trần Phương Ly khoanh tay dựa gốc cây, mắt không rời bóng dáng quen thuộc kia. Tóc dài thẳng mượt buông xuống vai, ánh mắt như phủ lớp sương lạnh nhưng thật ra đang lặng lẽ tính toán từng bước tiếp cận. Là Alpha, nhưng lại giấu mình trong lớp vỏ Beta, cô không thể để bản năng bộc lộ một cách thô bạo. Mọi thứ phải từ từ. Nhẹ nhàng. Giống như cách một cơn gió luồn qua kẽ lá, rồi dần dần len vào tim.
Ngân
Ngân
Ê, lớp mình sắp thi đấu cầu lông liên lớp, mày tham gia không?
Giọng nhỏ Ngân, bạn cùng lớp vang lên bên cạnh, khiến Ly chậm rãi rời mắt khỏi bóng người kia.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Ừ. Tao đăng ký rồi.
Ngân
Ngân
Tao tưởng mày lười mấy cái hoạt động thể chất lắm?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Giờ tao thấy có lý do để vận động rồi.
Ngân nhíu mày nhìn theo hướng Ly vừa dõi mắt. Bắt gặp ngay dáng người đang ngồi đơn độc nơi sân vắng. Rồi nó cười nham nhở.
Ngân
Ngân
Hình như là nhỏ Bảo Châu hả? Tao thấy mày nhìn hoài à nghen.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Tao nhìn trời, tụi mày nhìn người.
Ly đáp tỉnh rụi, nhưng ánh mắt thì vẫn âm thầm quan sát từng động tác nhỏ của Châu – từ cách bạn ấy vuốt tóc, lật trang giấy, đến nhăn mày khó hiểu vì một đoạn nhạc.
Một lúc sau, Ly rảo bước chậm rãi về phía dãy nhà B. Không nhìn quá trực tiếp, không đi quá nhanh. Cô cần xuất hiện… tình cờ.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Ủa, cũng ngồi đây hả?
Châu ngước lên, hơi ngạc nhiên nhưng không đến mức xa lạ. Cũng phải, gặp nhau vài lần, ánh mắt của người kia chẳng bao giờ rời mình trong sân trường. Lạ lùng thật, nhưng ánh mắt đó không khiến cô khó chịu. Ngược lại… đôi khi còn cảm thấy có gì đó dễ chịu đến kỳ cục.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ờm, ừ. Nắng bữa nay gắt quá, mà trong canteen đông ghê luôn…
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Vậy là hai ta có gu giống nhau rồi.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Hả?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Cũng thích né chỗ đông người.
Ly ngồi xuống ghế đá đối diện, không hề hỏi, cũng chẳng xin phép. Kiểu tự nhiên vừa đủ để người ta nghĩ… chắc thân rồi? Hay là… vẫn đang giữ khoảng cách?
Châu hơi ngẩn ra, tay gấp tập ghi chú lại theo phản xạ. Tim đập nhẹ. Không hiểu vì sao. Nhỏ này có mùi gì đâu, Beta mà? Sao nói chuyện với nó cứ thấy như có điện?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Châu nè, bạn học lớp nhạc đúng không?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ờ… sao bạn biết?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Nghe nói có bạn chơi piano giỏi, tên dễ thương, tóc ngắn ngắn hay đội mũ lưỡi trai. Mình đoán liều thôi.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ủa? Vậy mà đoán trúng ta.
Châu bật cười khúc khích. Cô không hay cười như vậy với người lạ. Mà Phương Ly… có thật là lạ không?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Mình học lớp khoa học xã hội. Cũng chơi nhạc, nhưng không giỏi đâu.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Vậy à… Bạn thích loại nhạc gì?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Loại nào có bạn đánh, chắc mình sẽ thích.
Câu nói nhẹ như không, nhưng khiến Bảo Châu nghẹn vài giây.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Gì kỳ vậy!
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Thật mà.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Mới quen mà tán tỉnh dữ ha?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Mình không tán, mình trả lời thật lòng.
Châu cười nửa miệng, ánh mắt khẽ tránh đi. Cô chưa từng gặp Beta nào có… áp lực ánh nhìn như người này. Bình thường lắm. Không có mùi Alpha. Không có khí chất quá lộ liễu. Nhưng… không hiểu sao lại có chút căng thẳng ngọt ngào chạy dọc sống lưng mỗi khi ngồi đối diện.
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Bạn hay nhìn mình lắm nha, biết không?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Vậy bạn có khó chịu không?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ờm… cũng chưa biết. Còn tuỳ ánh mắt bạn nói gì với mình nữa.
Ly mỉm cười. Cô đứng dậy, vươn vai như thể kết thúc một cuộc trò chuyện tình cờ.
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Mai có buổi tổng duyệt hội diễn đúng không?
Bùi Thái Bảo Châu
Bùi Thái Bảo Châu
Ờ, đúng rồi… bạn cũng diễn à?
Trần Phương Ly
Trần Phương Ly
Không. Nhưng mình sẽ đứng dưới khán đài. Và nhìn bạn.
Châu tròn mắt. Không biết sao gò má lại ửng hồng. Trời đang nắng, hay tim cô vừa lỡ một nhịp?
Phương Ly quay đi, tóc dài bay nhẹ theo gió. Bóng lưng Alpha ẩn mình trong lớp vỏ Beta kia, vừa lạnh lùng, vừa nguy hiểm.
Còn Châu ngồi đó, ôm tập ghi chú, tim đập lộn xộn. Không biết do sợ, hay do… trông chờ một điều gì đó mình chưa hiểu rõ.
End chap 3

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play