Hành lang bệnh viện trắng toát và lạnh lẽo đến rợn người. Cô đứng lặng trước phòng cấp cứu, hai tay siết chặt đến mức các khớp tay trắng bệch, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi lạnh. Không gian xung quanh như mờ đi, chỉ còn tiếng tim cô đập dữ dội, hỗn loạn, chẳng khác gì cơn bão đang gào thét trong lòng.
Bên cạnh, mẹ cô run rẩy tựa vào ghế, hai mắt đẫm lệ, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện. Cô không khóc. Không phải vì không đau. Mà vì nếu cô khóc, mẹ cô sẽ sụp đổ.
Cô đã nghe hết từ cậu Quốc – ba cô bị xuất huyết não, nguy cơ tử vong rất cao. Tin ấy như một lưỡi dao lạnh buốt, cứa sâu vào tim. Nhưng cô chỉ đứng im, môi mím chặt đến bật máu. Cô phải đứng vững. Phải gồng mình lên. Phải là người tỉnh táo nhất giữa cơn hoảng loạn
Cô gái nhỏ, Gương mặt đẹp mà cứng cỏi đến đau lòng. Trong ánh đèn vàng nhạt của bệnh viện, cô đứng đó – một mình gánh lấy cơn giông, như thể nếu cô lung lay dù chỉ một chút, cả thế giới quanh cô sẽ đổ sụp.
Mẹ Thiên Di
Sao lại thành ra thế này
Mẹ Thiên Di
Trước nay ba của con ông ấy luôn đối tối với mọi người,đối nhân xử thế đều tốt cả mà
Mẹ Thiên Di
Ông ấy có lầm lỗi gì với ai đâu,tại sao lại đối xử với ông ấy như thế chứ
Mẹ Thiên Di
*Nghẹn ngào ko ngừng đau đớn*
Trịnh Thiên Di
Mẹ
Trịnh Thiên Di
*Quỳ xuống trước mặt bà tay nắm lấy đôi bàn tay đang ko ngừng run rẩy của bà*
Trịnh Thiên Di
Ba đang còn đang cấp cứu
Trịnh Thiên Di
Chúng ta ko được gục ngã lúc này
Trịnh Thiên Di
Ba cần mẹ và con cũng cần mẹ nữa
Mẹ Thiên Di
Bác sĩ nói...
Trịnh Thiên Di
*Lắc đầu*
Trịnh Thiên Di
Ba vẫn còn ở trong đó
Trịnh Thiên Di
Chúng ta vẫn còn hy vọng
Mẹ Thiên Di
Nhưng mẹ sợ
Mẹ Thiên Di
Lỡ như ba con có mệnh hệ gì chắc mẹ ko sống nổi mất
Trịnh Thiên Di
Ko có lỡ như
Trịnh Thiên Di
*Nắm chặt tay bà hơn ánh mắt kiên định vững vàng*
Trịnh Thiên Di
Ba chắc chắn sẽ vượt qua
Trịnh Thiên Di
Ba đã hứa với con
Trịnh Thiên Di
Sẽ sống với con cả đời sẽ nắm tay trên lễ đường nhìn con kết hôn và sinh con
Trịnh Thiên Di
Ba chắc chắn sẽ ko nuốt lời
Trịnh Thiên Di
*Nhìn vào phòng cấp cứu*
Trịnh Thiên Di
Nhất định
Đăng Khoa, đứng lặng nơi hành lang, hai tay đút túi áo khoác, vai dựa vào bức tường trắng lạnh của bệnh viện. Trước mặt anh là cô – đang quỳ gối bên mẹ mình, cố gắng làm chỗ dựa dù chính cô cũng đang run lên vì sợ hãi.
Anh không quen với hình ảnh này. Không phải vì nó yếu đuối – mà ngược lại – vì nó quá mạnh mẽ, đến mức khiến anh thấy nghẹn.
Cô – cái cô gái hay cãi anh chí chóe ở lớp, lúc nào cũng ra vẻ cứng đầu,– giờ lại đang ngồi đó, lặng im mà kiên cường đến mức khiến tim anh nhói lên.
Lúc ấy, khi cô nhận được cuộc gọi, khuôn mặt trắng bệch đi trong tích tắc, tay run đến mức đánh rơi cả điện thoại, anh biết không thể đứng yên. Anh là người đầu tiên lao tới, kéo cô ra khỏi lớp, không đợi cô xin phép ai, không hỏi thêm điều gì – chỉ biết phải đưa cô đến bệnh viện thật nhanh.
Và giờ, khi nhìn thấy cô ngồi co mình lại như vậy, dùng tất cả lý trí còn lại để giữ mẹ không sụp đổ, anh nhận ra – trái tim mình đã không còn đứng ngoài cuộc từ rất lâu rồi.
Đặng Đăng Khoa
(Lúc bình thường mày hay lắm mà,sao bây giờ lại câm lặng chịu đựng đến đau lòng như thế chứ)
Đặng Đăng Khoa
(Thà rằng mày như ngày thường gông mồm lên mà mắng tao đi còn hay hơn bây giờ)
Comments
Larina
Rốt cuộc cũng tìm đc tg. Gõ tên hoài mà k ra phải đi tìm tên truyện mới thấy đc
2025-07-20
0