đứa con bất hạnh-p2

Ngày hôm đó, Trúc cẩn thận cất tờ bài kiểm tra Văn vào túi. Tám điểm. Cô giáo còn phê: “Bài viết có cảm xúc, nhiều hình ảnh đẹp. Cô khen con.” Đó là lần đầu tiên em thấy ánh mắt cô giáo dịu dàng như thế nhìn về phía mình. Trúc đã nở một nụ cười rất thật — một nụ cười hiếm hoi giữa những tháng ngày tăm tối. Trên đường về nhà, tim em đập nhanh vì hồi hộp. Em không nghĩ đến món quà hay cái ôm. Chỉ hy vọng mẹ sẽ gật đầu hài lòng, hoặc ít nhất… sẽ nói “con giỏi”. Một câu thôi. Chỉ một câu, là đủ khiến em vui cả tuần. Vừa bước vào nhà, Trúc thấy mẹ đang dọn cơm, ba thì nằm trên võng với gói thuốc lá bên cạnh. Em rón rén cất tiếng:
Trúc
Trúc
Trúc (hơi run): “Mẹ ơi… hôm nay con được 8 điểm môn Văn nè. Cô còn khen bài con viết cảm xúc nữa đó.”
Hiền
Hiền
Mẹ dừng tay, quay lại, nhìn thoáng qua tờ giấy Trúc đưa. – Mẹ (cộc lốc): “8 điểm thôi mà khoe cái gì? Con người ta không toàn 9, 10 à? Làm như giỏi lắm không bằng.”
Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào khuôn mặt Trúc. Nụ cười trên môi em khựng lại, rồi tan biến như chưa từng tồn tại. Ba cũng liếc qua, giọng khinh khỉnh:
Tân
Tân
Ba: “Tao cực khổ đi làm, đổ mồ hôi sôi nước mắt để mày đi học, mày đem cái bài 8 điểm về khoe à? Lo học đi, đừng có mơ mộng. Tao mà là mày, tao trốn luôn trong trường vì nhục.”
Trúc
Trúc
Trúc (giọng nghèn nghẹn): “Con… con chỉ muốn cho ba mẹ biết… con đang cố gắng…”
Hiền
Hiền
Mẹ (cắt ngang): “Cố gắng mà có 8 điểm thì nghỉ học đi. Ở nhà làm việc nhà còn có ích hơn
Tờ bài kiểm tra rơi khỏi tay Trúc, bay là là trên nền gạch rồi nằm chỏng chơ ở một góc. Không ai buồn nhặt. Trúc lặng lẽ cúi người, nhặt lấy như nhặt một mảnh lòng vừa bị chà đạp. Ngón tay em run run, mắt nhìn xuống đất để giấu đi giọt nước đã trào ra. Trong bữa cơm tối, không ai nhắc đến chuyện điểm số nữa. Mẹ mắng
Trúc lặng lẽ ngồi trong góc phòng, ánh mắt trống rỗng hướng ra ô cửa sổ nhỏ. Ngoài kia, gió thổi qua từng tán cây, tiếng lá xào xạc như lời thì thầm của một ai đó muốn an ủi em. Nhưng trong ngôi nhà này, sự yên lặng luôn là một cơn bão ngầm, trực chờ nổ tung bất cứ lúc nào.
Tân
Tân
Ba (quát lớn): “Trúc! Mày học xong chưa mà còn ngồi đó?”
Em giật mình, vội vàng cầm quyển vở trên bàn, nhưng tay run bắn khiến cây bút rơi xuống sàn.
Trúc
Trúc
Trúc (lí nhí): “Dạ… con đang học.”
Tân
Tân
Ba (la lớn): “Mày học kiểu gì mà điểm bữa trước dưới trung bình hả? Mặt mày vậy mà học hành cái gì? Đồ vô tích sự!”
Hiền
Hiền
Mẹ (đang nấu cơm, chen ngang): “Tôi nói ông bao nhiêu lần rồi, la nó nhỏ thôi. Nhà có mỗi đứa con gái, nó buồn nó bỏ đi thì sao?”
Tân
Tân
– Ba (nạt): “Bỏ đi càng tốt! Ở đây ăn hại!”
Trúc cúi đầu, bàn tay siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn đến mức đỏ ửng. Em muốn nói: "Ba ơi, con đã cố rồi…" nhưng cổ họng nghẹn cứng. Từng lời của ba như dao cứa vào tim. Em lặng lẽ ăn cơm. Trong khi ba gắp đồ ăn cho mẹ, mẹ chỉ gắp cho ba. Không ai hỏi em có muốn ăn thêm không. Không ai nhìn vào đôi mắt hoe đỏ của em.
Hiền
Hiền
Mẹ (nói nhỏ): “Ăn lẹ đi. Ăn chậm là ăn hết đó.”
Trúc chỉ gật. Lúc rửa chén, tay em run lên vì áp lực. Em làm rơi chiếc chén nhỏ xuống sàn, tiếng vỡ vang lên.
Tân
Tân
Ba (gầm lên): “Mày làm gì đó hả? Cái đồ hậu đậu!”
Ba lao đến, giơ tay như muốn đánh. Trúc lùi lại, hai tay che mặt theo phản xạ.
Trúc
Trúc
Trúc (hoảng sợ): “Con xin lỗi… con xin lỗi mà…”
Hiền
Hiền
Mẹ (can ngăn): “Thôi đi ông! Nó còn nhỏ, có cái chén cũng la!”
Tân
Tân
Ba: “Bà bênh nó hoài! Lớn rồi mà cái gì cũng làm hư!”
Trúc chạy vụt lên phòng, đóng sầm cửa lại. Em úp mặt xuống gối, nức nở. Không ai theo sau. Không ai gõ cửa hỏi em có sao không. Em nhớ lại buổi học sáng nay. Minh – người bạn duy nhất ngồi cạnh em – đã rủ em ăn sáng chung, nhưng em từ chối vì không có tiền. Minh biết, nên chỉ cười nhẹ và nói:
Minh
Minh
– Minh: “Tao biết rồi. Mai tao mua bánh mì chia mày nửa ổ.”
Giây phút ấy, Trúc thấy lòng mình ấm lên một chút. Nhưng về đến nhà, tất cả lại chìm trong lạnh lẽo. Đêm xuống. Mưa rơi rả rích trên mái nhà. Em ngồi viết nhật ký, ghi lại từng giây phút bị mắng, bị đánh, bị bỏ rơi. Em không trách ai. Chỉ hỏi thầm trong đầu: > “Sao con được sinh ra nếu chỉ để làm người dưng trong chính căn nhà của mình?”
Em nhìn lên trần nhà, nước mắt chảy dài xuống gối. Không tiếng ai gọi, không cái ôm nào đến. Trong căn phòng ấy, tiếng khóc của em tan vào im lặng – một thứ im lặng chưa bao giờ dịu dàng. --- Nếu bạn thấy hài lòng với Phần 2 mới này, mình sẽ tiếp tục viết tiếp Phần 7 hoặc sửa lại thêm nếu bạn muốn. Chỉ cần nhắn nhé!
NovelToon
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play