Buổi sáng đầu tiên tôi chính thức bước vào công việc điều trị. Hành lang vẫn dài hun hút, ánh đèn vàng ố phủ xuống lớp sơn tường bong tróc. Ngoài trời, mưa đã tạnh nhưng sương còn đọng trên những song sắt cửa sổ.
Quang Anh đang ngồi sẵn trong phòng. Anh không nhìn tôi, chỉ chăm chú vào tờ giấy vẽ trước mặt. Áo bệnh nhân trắng phủ xuống vai, cổ tay gầy guộc lộ ra, từng đường gân xanh nhạt.
Hoàng Đức Duy
Anh vẽ gì vậy?
Ngòi bút dừng lại. Anh nghiêng đầu, không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, anh mới đẩy tờ giấy về phía tôi.
Trên đó… là một gương mặt. Đường nét phác thảo còn dang dở, nhưng tôi nhận ra ngay lập tức. Gương mặt ấy – là tôi.
Cụ thể đến mức cả nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cũng hiện rõ.
Tôi thoáng rùng mình.
Hoàng Đức Duy
Anh… sao lại vẽ tôi?
Quang Anh tựa cằm lên tay, đôi mắt nhìn tôi đầy tĩnh lặng, nhưng khóe môi khẽ cong, như thể anh vừa nghe một câu hỏi thật ngây thơ.
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ vẽ… những gì anh nhớ
Hoàng Đức Duy
Nhưng tôi mới gặp anh hôm qua-
Anh nhắm mắt, như mệt mỏi vì phải giải thích một điều quá rõ ràng.
Nguyễn Quang Anh
Em không nhớ. Anh thì chưa từng quên
Tim tôi chợt thắt lại. Câu nói ấy… lặp lại. Như một vòng tròn đang khép dần quanh tôi.
.
Trong suốt buổi, tôi cố gắng đặt ra những câu hỏi chuẩn mực của một bác sĩ tâm thần.
Hoàng Đức Duy
Anh nhớ gì về quá khứ?
Hoàng Đức Duy
Anh có nhớ gia đình, bạn bè?
Hoàng Đức Duy
Anh bắt đầu vẽ từ bao giờ?
Nhưng Quang Anh thường không trả lời thẳng. Anh lảng tránh bằng những câu hỏi ngược, đôi khi là những mảnh ký ức không rõ đầu đuôi.
Nguyễn Quang Anh
Em có tin vào giấc mơ không?
Nguyễn Quang Anh
Có khi nào em cảm thấy mình đang sống lại một ngày rất cũ?
Nguyễn Quang Anh
Nếu một người cứ hiện ra trong đầu em… liệu em có chắc người đó chưa từng tồn tại?
Mỗi câu nói như một mũi kim nhỏ, chạm vào thứ gì đó tôi đang cố chôn sâu. Tôi phải cố trấn tĩnh, tự nhủ rằng đây chỉ là một ca bệnh bình thường.
Nhưng rồi… trong lúc tôi không để ý, Quang Anh đưa tay ra. Anh nắm cổ tay tôi thật nhanh.
Nguyễn Quang Anh
Em lại cắt chỗ này nữa
Tôi sững người. Cổ tay tôi? Tôi nhìn xuống. Ở đó… có một vết sẹo mảnh như sợi chỉ, đã cũ từ nhiều năm trước.
Tôi chưa từng cho ai ở đây thấy nó.
Làm sao anh biết?
Tôi giật tay lại, tim đập mạnh đến đau nhói.
Hoàng Đức Duy
Anh nó gì vậy… tôi chưa từng-
Quang Anh khẽ lắc đầu, đôi mắt đục buồn nhưng vẫn giữ nụ cười mơ hồ.
Nguyễn Quang Anh
Em vẫn thế… cứ giả vờ không nhớ
Tôi lùi lại, cảm giác căn phòng bỗng chật hẳn. Những bức tranh trên tường như nghiêng hẳn về phía tôi. Ở góc phòng, một bức vẽ dang dở rơi xuống, lộ ra hình ảnh một bờ hồ, bóng hai người đàn ông nhập nhòe trong sương tối.
Một cơn đau đầu ập đến. Tôi ôm trán, hình ảnh chồng chéo nhòe đi. Tiếng Quang Anh như vọng từ rất xa, khe khẽ.
“Lần này… đừng bỏ anh lại”
Tôi ngẩng lên. Anh đã quay đi, tiếp tục vẽ, như chưa từng nói câu nào.
Tôi bước ra khỏi phòng với bàn tay vẫn run nhẹ.
Hành lang dài mờ ảo. Ở cuối hành lang, tấm gương treo nghiêng phản chiếu bóng tôi – áo blouse trắng, đôi mắt mệt mỏi… và trong khoảnh khắc thoáng qua, tôi thấy bóng một người đàn ông khác đứng ngay sau lưng mình, mỉm cười.
Comments
𝐨𝐠𝐠𝐲𝐚𝐧 ✿
Ai hỏi tác giả🙂
2025-07-19
2
𝐨𝐠𝐠𝐲𝐚𝐧 ✿
Mắc gì hành hạ bản thân vậy 💔
2025-07-19
2