#5 Vết Xước

Tôi thức dậy sau một đêm chập chờn, mắt còn nhức nhối vì thiếu ngủ. Ánh nắng sớm len qua rèm, nhạt nhòa và lạnh. Tôi ngồi dậy, tay vẫn vô thức ôm lấy tập hồ sơ từ hôm qua. Giấy nhăn nhúm, vài trang còn in dấu móng tay bấm quá chặt.
Tôi tự nhủ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Phải tỉnh táo. Mình là bác sĩ. Mình không được để bản thân bị cuốn vào những ảo giác này”
Nhưng nếu đó không phải ảo giác thì sao…?
Tôi bước vào nhà vệ sinh nhỏ cạnh phòng trực, mở vòi nước rửa mặt. Nước lạnh táp vào da, làm tôi tỉnh táo đôi chút. Khi ngẩng lên, tôi đối diện tấm gương. Ánh mắt trong gương nhìn tôi. Mệt mỏi. Hốc hác. Nhưng rồi… một khoảnh khắc lạ lùng xảy ra.
Hình ảnh trong gương nhòe đi, như có ai vừa chạm vào mặt kính từ bên kia. Tôi thấy… một người khác. Vẫn gương mặt tôi, nhưng khoác áo bệnh nhân trắng. Cổ tay băng lại sơ sài. Người đó mỉm cười – nụ cười dịu mà đáng sợ – và thì thầm.
“Chúng ta gặp nhau rồi mà, phải không?”
Tôi giật lùi, va vào bồn rửa. Hình ảnh tan biến. Trong gương chỉ còn tôi, run rẩy, thở dốc.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Bình tĩnh lại, Duy”
Tôi tự nhủ, rồi nhìn thật kỹ vào mắt mình. Ở khóe mắt phải, tôi thấy một vết xước nhỏ trên kính, như hình một vết móng tay kéo dài. Tôi đưa tay chạm vào… lạnh buốt.
.
Tôi cố gắng gạt đi cảm giác đó, quay lại với công việc. Sáng nay, lịch hẹn: kiểm tra định kỳ cho một số bệnh nhân. Tôi lướt qua danh sách. Tên “Quang Anh” không còn trong đó. Tôi chau mày, tìm lại từng trang. Không có.
Như thể anh ta chưa từng tồn tại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hân, bệnh nhân Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hồ sơ đâu rồi
nvp
nvp
Hân: Quang… Anh? Em không thấy tên đó trong danh sách khoa mình. Anh nói ai vậy?
Tôi cứng họng, tay siết chặt danh sách đến nhăn nhúm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm qua em báo anh ấy biến mất mà?
nvp
nvp
Hân: Hôm qua? //Nhíu mày//
nvp
nvp
Hân: Em… em không nhớ là em có nói gì như vậy. Anh có mệt quá không bác sĩ?
Lồng ngực tôi thắt lại. Tôi không biết phải trả lời thế nào. Tôi quay lưng bước đi, bỏ mặc Hân với ánh nhìn nghi hoặc.
.
Buổi trưa, tôi đi ngang qua phòng 12. Cửa vẫn khóa, bên trong tối om. Tôi áp tai vào cửa.
Im lặng.
Tôi xoay nắm cửa. Khóa. Tôi cúi xuống khe cửa. Một tờ giấy mỏng mảnh bị gió cuốn, lọt ra vừa đủ để tôi với được. Tôi nhặt lên, tim đập thình thịch.
Trên giấy không có hình vẽ. Chỉ có một câu, chữ run run như viết vội.
“Em sẽ nhớ ra thôi”
Tôi đứng chết lặng trong hành lang vắng. Bóng tôi đổ dài trên nền gạch, run rẩy. Và trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe tiếng ai đó cười rất khẽ, ngay sau lưng.
Tôi quay phắt lại. Không có ai. Chỉ có tấm gương treo cuối hành lang. Trong gương, tôi vẫn đứng đó… nhưng phía sau tôi, có bóng một người mặc áo bệnh nhân trắng, đang mỉm cười.
⋆.˚🦋༘⋆
Hot

Comments

𝐨𝐠𝐠𝐲𝐚𝐧 ✿

𝐨𝐠𝐠𝐲𝐚𝐧 ✿

Tao là ma nè, hùu, ủa không sợ hả-)))

2025-07-25

2

𝐨𝐠𝐠𝐲𝐚𝐧 ✿

𝐨𝐠𝐠𝐲𝐚𝐧 ✿

Tao á🥰

2025-07-25

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play