[Doogem] Lớn Rồi, Đau Rồi
Người yêu
Tiếng ve kêu râm ran ngoài hiên như tiếng nhạc báo hiệu cho mùa hè đã bắt đầu
Mùa hè nào cũng thế, Hoàng Hùng sẽ dậy sớm, mặc sẵn áo phông trắng và quần short jean, ngồi trước hiên nhà ngóng chờ tiếng xe quen thuộc từ ngoài hẻm đi vào
Mỗi năm, đều là Hải Đăng đến đón, chở nhau lòng vòng cả ngày, chẳng cần điểm đến, chỉ cần có nhau
Năm nay cũng không ngoại lệ… ít nhất là Hùng tưởng vậy
Là bạn thân từ bé, cả hai hiểu rõ nhau hơn bất cứ ai hết
Hoàng Hùng lại có tính đanh đá, biết kìm chế cảm xúc nhưng dễ khóc khi cảm thấy vòng an toàn người khác đem lại
Hải Đăng lại phá phách, cứng đầu nhưng chưa bao giờ trái lời con gấu kia
Một tiếng phanh xe vang lên ngoài cổng, Hùng đứng bật dậy, bước ra, nụ cười đã sẵn trên môi, nhưng rồi em khựng lại
Hải Đăng ngồi phía trước, vẫn là chiếc áo thun màu xám tro và quần jeans bạc nhẹ, nhưng phía sau hắn… là một cô gái
Cô ấy ôm eo Đăng, mái tóc dài nữ tính bay theo gió, ánh mắt cô sáng, rạng rỡ và tự nhiên như thể đã quá thân
Đăng tháo mũ bảo hiểm, cười
Hải Đăng
Giới thiệu với mày, đây là Linh, Khánh Linh
Hải Đăng
Người yêu của tao
Hải Đăng
Bọn tao quen nhau được 2 tháng rồi
Hoàng Hùng
Hả.. 2 tháng? Sao giờ mới nói
Hải Đăng
Tại chưa muốn công khai, mày là người đầu tiên biết đấy
Một suy nghĩ chợt loé bên trong đầu em, lí do hắn đi chơi mà cứ chăm chăm vào điện thoại
Cô gái mỉm cười ngọt ngào, nghiêng đầu chào Hùng
Khánh Linh
Em chào anh, em có nghe Đăng kể về anh rồi, bây giờ mới được gặp. Thật ra là bọn mình bằng tuổi đó
Hoàng Hùng khựng lại, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả mọi tiếng ve, gió, cả mùi nắng cũng như tắt lịm
Hoàng Hùng
Ừm, chào bạn, mình là Hùng
Một khoảng im lặng, Hoàng Hùng lại cất lời
Hoàng Hùng
Vậy… mình đi sao?
Hùng lắp bắp, tay vẫn nắm hờ lấy quai mũ
Đăng không để ý biểu cảm của em, tiếp lời, giọng tỉnh rụi
Hải Đăng
Mày lái xe theo bọn tao đi, nay tao chỏ bé nhà, không chở mày được
Từng từ rơi vào tim Hùng như mấy giọt đá lạnh
Hoàng Hùng
Vậy hai người đi chơi đi
Hoàng Hùng
Tao chợt nhớ ra là…
Hoàng Hùng
Tối qua mẹ có nhờ tao đi chợ, không tiện đi với hai người
Hoàng Hùng
Xin lỗi nhé, hẹn bữa khác
Đăng nhướn mày, ngập ngừng một giây rồi gật gù
Hải Đăng
Ờ, vậy bọn tao đi đây
Hắn không nán lại thêm một phút nào, vặn ga, chiếc xe phóng đi trong làn nắng chói
Gió thổi qua, rối tung mấy lọn tóc trước trán Hùng, em đứng yên, mắt nhìn theo chiếc xe rời khỏi đường hẻm, chở theo một điều gì đó mà em đã từng nghĩ là của mình
Từng năm, từng mùa, từng chặng hè… đều là Hải Đăng và em
Con gái của hai bố
Fic mớiii, hốttt
Comments