LẦN ĐẦU RA TAY

(Đêm – trong chiếc Rolls-Royce mạ bạc)
Tô Tân Hạo bị đẩy vào xe bằng lực tay thô bạo của một trong những đàn em của Chu Chí Hâm. Cậu vùng vẫy, cố hét lên gọi cha, nhưng tiếng mưa, tiếng động cơ, và cái lạnh khô khốc trong xe khiến mọi thứ lặng câm.
Chu Chí Hâm ngồi dựa vào ghế sau, khoanh tay, đôi mắt lạnh như băng nhìn ra cửa kính. Khói thuốc lượn lờ trong không gian kín như nhấn chìm cả cậu.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Buông tôi ra! Tôi không quen anh! Tôi không nợ gì hết!
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Mày không nợ?
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Hắn liếc sang, giọng trầm hẳn xuống)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Cha mày nợ. Mày là con, mày trả.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Tôi… tôi còn đi học… tôi bán vé số nuôi ông ấy, tôi không–
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Im
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Hắn cắt lời bằng một từ duy nhất, ngắn gọn, sắc như lưỡi dao)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Rồi quay sang đàn em) Chọc nữa, tôi đánh chết. Cột dây lại, không cần lịch sự.
Chiếc xe rồ ga, lao xuyên qua thành phố đêm như một con mãnh thú.
Biệt thự Chu gia – vùng ngoại ô, rộng 12.000m²
Cánh cổng sắt tự động mở ra. Tân Hạo lần đầu thấy một nơi như vậy – sân vườn cắt tỉa bằng máy bay không người lái, hồ bơi dát vàng, biệt thự ba tầng phủ đá đen nhập từ Ý, trong sân còn đậu 12 chiếc siêu xe bóng loáng.
Đèn bật sáng trưng khi Tân Hạo bị lôi vào nhà. Nội thất như cung điện, nhưng lạnh lẽo đến rợn người.
Cậu bị đẩy xuống nền đá lạnh.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Ngẩng đầu lên.
Cậu cắn môi, mắt ướt, từ chối.
Chu Chí Hâm rít một hơi thuốc thật dài, rồi bước tới, túm lấy tóc cậu kéo ngược ra sau. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cậu, như ép buộc cậu không được dối trá.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Tao không thích mấy thứ giả tạo. Ở đây, mày chỉ có hai lựa chọn: trả nợ bằng thân, hoặc cha mày biến mất khỏi thế giới này
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Anh… anh là quái vật
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Không. Tao là chủ nợ
Tân Hạo run lên. Nhưng không hiểu vì giận hay sợ.
Chu Chí Hâm hất mặt.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Đưa nó lên phòng khách, dạy quy tắc cơ bản: Không được nói khi chưa được hỏi. Không được khóc. Không được cãi.
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Không!
Tân Hạo vùng khỏi tay đàn em, lao tới cửa. Nhưng chỉ vừa chạy được ba bước, cậu bị tóm lại, vật xuống thảm.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Đủ rồi.
Giọng hắn trầm như tiếng súng lặng. Chu Chí Hâm tiến lại, giơ tay… và lần đầu tiên trong đời, hắn vung tay tát một người chưa từng làm gì sai – chỉ vì người đó dám cãi lệnh hắn.
Tân Hạo ngã xuống sàn, miệng rớm máu. Nhưng cậu không khóc. Không rên. Chỉ nhìn thẳng vào hắn.
Cái nhìn khiến Chu Chí Hâm khựng lại
Không phải là cái nhìn của một đứa yếu đuối. Mà là ánh mắt của người từng chịu đựng hàng nghìn lần tủi nhục… nhưng vẫn sống sót.
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
(Hắn quay đi, ném áo vest xuống ghế)
Chu Chí Hâm - hắn
Chu Chí Hâm - hắn
Khóa phòng nó lại. Không cho ăn. Sáng mai, nếu nó chịu cúi đầu, mới cho xuống tầng dưới
Rồi hắn đi lên lầu. Không ngoái đầu.
Đêm – trong căn phòng tối
Tân Hạo ôm gối, nằm co ro trên nền gạch lạnh. Má vẫn còn rát, bụng đói cồn cào, nhưng cậu không khóc.
Cậu chỉ nhìn lên trần nhà lạ lẫm, thì thầm:
Tô Tân Hạo - cậu
Tô Tân Hạo - cậu
Tên khốn…
Không biết rằng, cách đó vài bước chân, một người đàn ông đang đứng bên ngoài cửa… tựa lưng vào tường, điếu thuốc đã cháy gần hết.
Chu Chí Hâm không ngủ.
Lần đầu tiên trong hàng trăm “con nợ”, hắn bị một thằng nhóc ốm yếu làm vướng tâm trí.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play