#3.

Trưa hôm sau, Hà Nội nắng như quắt lại. Mùi khói xe, mùi cà phê cháy xém nơi góc phố, tiếng còi xe đan xen với những bước chân gấp gáp chạy theo nhịp sống vội.
Hoàng Đức Duy vừa bước vào trụ sở Viện pháp y Quốc gia thì tiếng giày da đen bóng của cậu chạm nhẹ sàn đá cũng khiến vài y tá ngoái lại nhìn.
Quý công tử mà, không phải vì tiền, mà vì khí chất.
Cậu mặc sơ mi trắng sơ vin gọn gàng vào quần tây đen, áo blouse khoác hờ trên tay. Gương mặt mịn màng nhưng ánh mắt thì sắc lẹm. Môi cười nhẹ, nhưng mọi sự đoán định đều kết thúc bằng một câu hỏi trong đầu: "Ai lại để một người như vậy ngồi mổ xác?"
nvp
nvp
Bác sĩ Hoàng, phòng số 3.
Cô trợ lý gọi cậu khi lướt qua.
Duy gật nhẹ, bước vào. Đang mở hồ sơ ra thì có tin nhắn đến. Màn hình sáng.
[Nguyễn Quang Anh]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬Cà phê sáng, 10h. Tôi đã gửi cho viện một tài trợ mới. Thấy tên tôi chưa?
Cậu nhìn tin nhắn, lạnh nhạt lướt qua. Nhưng vài giây sau, cậu thấy cái tên đó hiện thật, chình ình trên văn bản mới ký.
"Nguyễn Quang Anh – Chủ tịch Crown Group, tài trợ thiết bị pháp y cho Viện."
Duy siết nhẹ tay. Tên điên đó thật sự đang bắt đầu trò chơi.
----------
Chiều hôm đó, Duy cùng An và Pháp ghé qua Crown Lab, trung tâm nghiên cứu mới mà An sắp đầu quân. Khuôn viên vắng, nhưng không khí sang trọng ngột ngạt.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đây là phòng khám nghiệm mô sinh học.//chỉ tay, ánh mắt toát lên vẻ phấn khích//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Trang thiết bị ở đây toàn từ Thụy Sĩ.
Duy gật đầu, nhưng ánh mắt đảo quanh và dừng lại.
Một người đàn ông mặc vest đen, đứng giữa hành lang dài lát đá cẩm thạch. Tóc vuốt gọn, điếu thuốc cháy dở giữa hai ngón tay. Đôi mắt màu tro như phủ sương, nhưng ánh nhìn thì bén hơn dao mổ.
Nguyễn Quang Anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lại gặp rồi, bác sĩ Hoàng.//nụ cười thoáng qua như một lưỡi dao mỏng//
Duy định bước đi, nhưng Pháp đã lên tiếng trước.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Ủa…anh là chủ Crown Lab luôn à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Tôi chỉ rót tiền.//mắt vẫn nhìn Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn em cậu…thì rót hương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ nó.//lẩm bẩm, quay đi//
----------
Tối, tại Redlight.
Duy không muốn đến, nhưng Pháp và An nằng nặc kéo đi. An thì muốn “xem thử đèn đỏ của Hà Nội đỏ đến mức nào”, còn Pháp thì bảo: “Nghe nói DJ tối nay là người yêu cũ của Dương đó.”
Redlight không đèn màu lòe loẹt, mà là ánh đỏ trầm, nhạt như máu khô. Hương nước hoa thuốc lá vấn vít như mê dược.
Duy vừa đặt chân vào đã thấy người ta nhìn mình. Không phải vì cậu đẹp, mà vì cậu quá trắng, quá sạch, trong một nơi quá bẩn.
...
...
Hoàng Đức Duy.
Một giọng nói trầm vang bên tai, rất gần. Duy quay lại.
Quang Anh đứng sát sau lưng cậu, trong bộ suit đen, tay vẫn cầm ly rượu vàng nhạt.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào mừng trở lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không quay lại. Tôi bị lôi đến.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi biết.//nhấp môi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn bạn cậu.
Duy định lách đi, nhưng Quang Anh đã bước đến sát, tay luồn sau lưng cậu, ghé sát tai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Da cậu...vẫn nhớ đêm đó không?
Duy đứng yên. Một tích tắc.
Rồi cậu quay phắt lại, mắt lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi là pháp y, không phải nạn nhân. Tôi không để bị lưu lại dấu vết.
Quang Anh cười khẽ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần để lại vết. Tôi chỉ cần khiến cậu tự phát sốt.
----------
Ở một bàn khác, Trần Đăng Dương rót rượu cho Pháp, ánh mắt lơ đễnh.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Uống nữa là tôi chết thật đấy.//miệng cười nhưng mắt lơ đãng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thì cậu có làm pháp y đâu.//nhún vai//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chết tí cũng không ai mổ xác.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Muốn tôi nằm cho anh mổ thử không?//cậu đùa, nhưng ánh mắt đó không còn là đùa//
Dương nhìn, lâu hơn cần thiết.
Một nhịp tim. Hai nhịp thở. Rồi cười.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Để khi khác. Ở đây nóng quá.
----------
Phòng VIP.
Duy bị Quang Anh kéo vào trong khi đang tìm An. Không ai nhìn thấy. Cửa đóng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi nói rồi, tôi không chơi mấy trò bắt cóc này.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi thì đang chơi cậu, không phải bắt cóc.
Duy định đi, nhưng Quang Anh đứng chắn cửa. Hắn cởi khuy cổ tay áo, thong thả như đang chuẩn bị mổ tim ai đó, mà chính hắn là dao.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không thích bị điều khiển.//lạnh lùng//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tốt. Vì tôi không điều khiển. Tôi nhiễm độc.//bước sát//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để cậu thấy nó ngấm vào đâu đầu tiên.
Hơi thở Quang Anh gần kề.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là da…//đặt tay lên cổ Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là tim…//tay kia đặt lên ngực//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hay là dưới thắt lưng cậu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi…//rít lên//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi kiện anh vì quấy rối đấy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi tài trợ cho viện cậu. Tôi mời luật sư giỏi hơn cậu. Và tôi…đang rất muốn xem liệu cậu còn luật nào ngăn tôi không.
Duy im. Một vệt mồ hôi lăn qua thái dương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh muốn gì?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Một trò chơi.//nói chậm rãi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi có da thịt. Cậu có luật. Xem xem bên nào khiến tim cậu phản bội trước.
----------
Khuya. Duy bước ra khỏi Redlight, lưng áo ẩm mồ hôi. Pháp đã về. An đang ngủ gục trong xe.
Duy mở cửa, thở dốc. Nhưng rồi ánh mắt cậu dừng lại, một hộp nhỏ đặt trên ghế sau.
Ghi chú: Cho pháp y yêu thích của tôi. Đừng mổ. Chỉ dùng. Ký tên: Q.A.
Cậu mở hộp.
Bên trong, một đôi găng tay da đen. Kèm theo là...một lọ nước hoa, mùi như cái đêm định mệnh đó.
Mùi của Quang Anh.
Duy chửi thề, nhưng vẫn nhét lại, ngồi vào ghế, mắt nhìn ra đêm.
Đêm Hà Nội không lạnh. Nhưng trong tim cậu, có gì đó đang bắt đầu hóa chất.
-END-
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play