#4.

Sáng hôm sau, trời Hà Nội mưa nhẹ. Không đủ để ướt áo, nhưng đủ khiến lòng người nhòe đi, như ly whisky bỏ đá.
Duy không ngủ. Cậu ngồi bên cửa sổ, tay vẫn cầm đôi găng da đen mà Quang Anh để lại đêm qua. Loại da thuộc thủ công, mềm đến lạ. Thứ mềm mại ấy lại khiến sống lưng cậu gai lên.
Mùi của nó, mùi da thật, mùi thuốc lá Ý, và…một vệt mùi pheromone bí ẩn. Duy biết rõ. Mùi đó thuộc về Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ kiếp.
Duy ném đôi găng xuống ghế sofa. Nhưng vài phút sau, tay cậu lại nhặt nó lên.
----------
10h sáng. Phòng khám nghiệm tử thi.
Duy đang xử lý một mẫu mô mềm thì điện thoại rung. Một tin nhắn từ số lạ, nhưng nội dung thì không lạ chút nào.
"Cửa phòng lưu xác 4. Vào. Một món quà nhỏ cho trí tò mò của cậu."
Cậu cắn môi. Bước xuống tầng hầm Viện pháp y, nơi những cánh cửa sắt lạnh ngắt nằm im, nuốt mọi tiếng động.
Phòng số 4. Cửa mở.
Không có xác. Chỉ có…một chiếc hộp da đen, đặt giữa bàn inox, trên đó là một tờ giấy nhỏ.
“Gửi bác sĩ Hoàng. Chơi với da là nghề cậu. Nhưng chơi với tôi là bản năng cậu."
Cậu mở hộp.
Bên trong, một sợi dây da, đầu móc bạc sáng bóng. Một chiếc bịt mắt lụa đen. Và...một nút nhỏ màu đỏ, rung nhẹ khi chạm vào.
Duy lập tức đóng hộp lại. Cắn răng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tên điên.
Cậu lao lên tầng. Nhưng khi mở cửa, cậu thấy…Quang Anh đã đứng ở hành lang. Lưng dựa tường, áo sơ mi đen không cài cổ, thuốc lá cháy nửa điếu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu mở rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải thú cưng của anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Cậu là giống nguy hiểm hơn, thú săn.
Quang Anh bước sát lại, rút điếu thuốc khỏi miệng, đưa lên môi Duy. Duy tránh. Nhưng hắn nhanh hơn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ mượn môi.//ghé sát//
Điếu thuốc chưa kịp chạm, nhưng hơi thở hắn đã dội vào cổ cậu. Một mạch máu đập gấp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đang quấy rối.//giọng khàn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có thể la lên.//nhếch môi//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tôi e là…sẽ có người hưởng ứng.
Duy đẩy hắn ra. Nhưng Quang Anh chỉ cười, tay đặt lên tay cậu, siết nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang run.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lạnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lạnh? Vậy để tôi hâm da cậu lên chút.
Nói rồi, hắn cúi xuống, môi chạm khẽ vào cổ tay cậu, một nụ hôn không rời son, không rên rỉ, nhưng nóng hơn bất cứ thứ gì Duy từng biết.
----------
Tối cùng ngày.
Pháp rủ Duy đi club lần nữa.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
DJ hôm nay là bạn của An. Nghe nói nổi tiếng lắm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không.//dứt khoát//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tao mệt mấy trò đèn mờ rồi.
Nguyễn Thanh Pháp
Nguyễn Thanh Pháp
Vậy qua nhà tao. Dương cũng ở đó.
Nghe đến tên Dương, Duy hơi khựng. Nhưng rồi gật đầu.
----------
Penthouse của Pháp.
Duy ngồi ghế bành, còn Dương ngồi đối diện, mắt vẫn dán vào Pháp đang rót rượu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi tưởng anh là cảnh sát hình sự, uống nhẹ thôi.//cười//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Với người thường. Còn với Pháp…//nhếch môi//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cần say hơn mới đủ can đảm.
Pháp bật cười. Nhưng ánh mắt anh ánh lên sự nhận biết rõ ràng, có một cuộc chiến ngầm giữa hai người đàn ông. Vì mình.
Duy ngó qua, nhíu mày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn chưa yêu nhau mà đã ghen rồi à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ai bảo chưa?//mắt không rời Pháp//
----------
Đêm đó, Duy ngủ lại. Trời mưa. Căn hộ Pháp chỉ còn ánh đèn vàng. Cậu nằm trên sofa, nhưng không thể ngủ.
Tin nhắn đến.
[Nguyễn Quang Anh]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬Đeo thử bịt mắt chưa? Tôi cá là cậu sẽ thích cảm giác mất quyền kiểm soát.
Duy không trả lời. Nhưng tay lại đưa lên môi. Nơi hắn từng chạm thuốc lá sáng nay.
----------
Ba hôm sau. Viện pháp y nhận thêm một vụ mới, một cái xác không rõ danh tính, chết trong tư thế bị trói. Trên cổ là vết bầm hằn rõ dấu dây da.
Duy bước vào phòng.
Tim cậu khựng lại.
Sợi dây trên cổ xác chết giống hệt sợi dây da trong hộp Quang Anh gửi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không thể nào…//thì thầm//
Cậu lấy găng tay, cúi xuống. Cảm giác lạnh tràn lên từng đầu ngón.
Cậu mở hồ sơ: Nạn nhân là một DJ. Tên: Long. Người từng chơi ở Redlight.
-----------
Buổi chiều, Duy gọi Quang Anh. Nhưng người kia không bắt máy.
Cậu đến Redlight.
Hắn không có mặt.
Cậu đi thẳng lên văn phòng VIP tầng 6, nơi chỉ mình Quang Anh có chìa. Cửa khóa. Nhưng cậu có cách.
Một nhân viên nhận ra.
nvp
nvp
Bác sĩ Hoàng...Quang Anh dặn nếu anh đến, đưa cho anh cái này.
Là chìa khóa.
Cậu mở cửa.
Căn phòng tối. Rèm nhung đen. Mùi gỗ, rượu, và...da.
Một giá treo ở giữa phòng. Trên đó, cậu thấy chiếc dây da y hệt như trên xác chết. Nhưng không có vết máu.
Quang Anh ngồi trên sofa. Hắn không nói. Chỉ nhấc ly whisky lên, mời.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu đến rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái xác…sợi dây…anh liên quan?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Nhưng tôi biết cậu sẽ nghĩ thế. Và…sẽ đến.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh dùng người chết để dẫn dụ tôi?
Quang Anh cười.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Người chết chỉ là phản ứng phụ. Cậu mới là phản ứng chính.
Duy bước đến, đứng sát. Mắt long lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng đùa với pháp y.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không đùa.
Quang Anh đứng dậy. Một tay chống ghế, tay còn lại nâng cằm Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không giết hắn. Nhưng hắn từng nằm trong danh sách VIP của Redlight.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và hắn từng muốn đụng vào cậu đêm đó.
Duy lùi lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh…theo dõi tôi?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu nghĩ tôi sẽ để ai khác đụng vào món đồ chơi tôi chưa mở seal?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không phải đồ chơi của anh!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhầm rồi, Duy.//giọng trầm hơn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi cũng là món đồ chơi. Nhưng là loại biết cắn lại.
Hắn tiến sát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu có muốn thử bịt mắt không? Cảm giác nằm xuống, không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng da trượt trên da..
Duy nín thở.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
…Và nhận ra mọi quyền kiểm soát đã mất, từ lúc cậu mở cái hộp đầu tiên.
Một giây sau đó, cậu không nói gì.
Chỉ là…đôi môi chạm môi. Không mạnh. Không cướp. Chỉ là…cậu chủ động.
-END-
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play