#5.

Không ai nói gì.
Bàn tay Quang Anh siết eo Duy. Cậu vừa mới buông nụ hôn đầu tiên. Không theo bất kỳ quy luật nào. Không có cảnh báo. Không đèn đỏ, không giới hạn, không cả lý trí. Chỉ là môi chạm môi, cháy, bỏng rát và mùi đàn ông quyện thuốc lá quấn lấy từng mạch máu.
Duy dứt khỏi hắn, môi ướt mềm, mắt đỏ hoe. Cậu không biết mình vừa làm gì. Cậu cũng không biết tại sao. Chỉ biết, da thịt cậu đang đòi hỏi nhiều hơn.
Nhưng chưa kịp bước lùi, Quang Anh đã ghì cậu vào bàn inox lạnh toát.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu vừa làm gì?//giọng trầm đặc//
Duy thở hắt, lòng nguc phập phồng dưới lớp áo sơ mi trắng. Cậu cười khẩy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôn anh. Không rõ à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rõ.
Tiếng thì thầm ấy vừa đủ để da Duy sởn gai ốc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rất rõ.
Quang Anh lập lại, và lần này, hắn không cần cậu chủ động nữa.
Hắn cúi xuống, môi kề sát bên tai Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau nhớ hôn sâu hơn. Tôi không thích nửa vời.
Duy cắn răng. Nhưng không cãi. Thay vào đó, cậu đạp nhẹ chân lên ống quần hắn, thì thầm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy học cách xin tôi đi.
Quang Anh bật cười. Một tiếng cười ngắn, đầy khinh bạc.
Hắn ép sát nguc vào người Duy. Nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể hắn, cộng với mùi khói thuốc lẩn quẩn trên cổ áo, khiến Duy không còn nhận thức rõ đâu là người, đâu là chất độc.
---------
Bên ngoài trời mưa.
Tiếng mưa rơi lộp bộp lên mái tôn Crown Lab, nơi chỉ có hai người, một pháp y đứng đầu khu điều tra, một kẻ không bao giờ có mặt trong hồ sơ công khai.
Duy bị đè trên bàn phân tích, phía sau là ngăn kéo đầy găng tay latex, cồn sát khuẩn, kẹp inox và ống nghiệm chưa rửa.
Mỗi thứ như một dấu nhấn vào cơ thể cậu, vô trùng, sắc bén, và ám mùi lạnh lẽo.
Quang Anh rướn người lên, liếm nhẹ vệt máu khô trên môi Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Có mùi của sợ hãi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng có mùi của thèm muốn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là chó đánh hơi à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là chất độc.
Hắn thì thầm, tay trườn lên cúc áo cậu, cởi từng chiếc một.
Áo Duy bung ra, làn da trắng ngần lộ dưới ánh đèn vàng. Cổ cậu có vết đỏ, dấu răng của hắn, chưa kịp mờ từ lần đầu tiên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi chưa đồng ý ngủ với anh.//thở gấp//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần đồng ý.//giọng dịu hơn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Da cậu đã nằm lòng tôi rồi.
Câu nói đó như điện giật vào tim Duy.
Một giây sau, tay hắn đã luồn xuống lưng cậu, nhấc bổng Duy lên mặt bàn.
Mong cậu va vào mặt inox lạnh ngắt. Toàn thân run nhẹ. Nhưng cậu không rụt lại. Không cãi. Chỉ rên khẽ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng..cào mạnh..
Quang Anh cười khẽ, ngón tay trượt dọc sống lưng Duy, dừng lại ở khuy quần.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế này thì sao?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm..
Tiếng rên bật ra không kiểm soát. Cậu quay mặt đi, nhưng má lại đỏ bừng.
Khoảnh khắc đó, cậu biết mình không còn kiểm soát nổi bản thân.
Mỗi cú chạm của hắn là một đợt sóng. Da cậu co giật theo từng nhịp tay.
Từ nguc đến bụng. Từ lưng xuống hông. Cậu rướn người, run lên theo từng chuyển động.
Hắn không vội. Không cần vội. Hắn như đang thí nghiệm một loại chất độc mới, nhỏ từng giọt lên làn da trắng, để xem bao lâu thì Duy tan chảy.
Duy cắn môi. Mắt nhoè lệ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng nhìn tôi như đang xẻ xác tôi ra.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi đang giải phẫu cảm giác.//vẫn không rời mắt khỏi cậu//
Một tiếng nấc nhẹ vang lên khi tay hắn trượt sâu hơn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ư..Ưm..đừng..ở đây có camera..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có.//khẽ liếm vành tai cậu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỗ cậu đang ngồi là góc mù.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đồ bệnh hoạn..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy tại sao cậu lại ướt thế này?
Duy nghiến răng. Hai tay bấu chặt mép bàn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh im đi..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.//cười, hôn xuống cổ cậu//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì cậu không muốn dừng lại.
Một lần nữa, môi họ chạm nhau. Không còn phân biệt đâu là chủ động, đâu là đầu hàng. Duy rên rỉ dưới nụ hôn ấy, nguc cậu dính sát vào lồng nguc hắn, hơi thở gấp gáp, tay cào loạn lên vai áo sơ mi đen.
Quang Anh đẩy sâu hơn, từng cú chạm là một dấu vết.
Da cậu đỏ lên, ửng rát.
Cả lab ám đầy hơi thở.
Không còn mùi hoá chất. Chỉ còn mùi da.
----------
Tới khi mọi thứ lắng xuống, Duy nằm thở dốc trên mặt bàn. Cúc áo bung gần hết, môi đỏ tấy, cổ có vài vết cắn.
Quang Anh chỉnh lại thắt lưng, đứng dậy, nhìn cậu như một mẫu vật vừa bị thí nghiệm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cậu là độc tố chậm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phải đủ liều mới phát tác.
Duy vẫn chưa mở mắt. Chỉ thở.
Một giây sau, cậu bật dậy, ôm áo che nguc, cười khẩy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chất độc của tôi không dành cho người yếu tim.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy may là tim tôi đã chết từ lâu.
---------
Ngoài trời vẫn mưa.
Còn trong lab, dấu vết trên da vẫn chưa kịp khô.
-END-
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play