[RhyCap] Chất Độc Trên Da

[RhyCap] Chất Độc Trên Da

#1.

Redlight không mở cửa cho kẻ mơ mộng.
Ánh sáng trong bar đậm như máu loãng, nhấp nháy trên tường kính đen tuyền phản chiếu bóng người đan vào nhau như mạng nhện. Không gian này không có khái niệm “an toàn”, chỉ có giới hạn da thịt, nhòe ranh giới bởi thuốc, khói và thứ gọi là khoái cảm.
Giữa những chiếc ghế đỏ hình môi hờ hững, âm nhạc rền rĩ như nhịp tim ép chặt dưới cổ áo sơ mi, Nguyễn Quang Anh ngồi đó, người đàn ông không bao giờ chạm vào điều gì không muốn sở hữu. Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc, đầu lọc khẽ ướt như vừa chạm môi ai đó. Mỗi lần hắn rít, khói trượt qua quai hàm sắc như rắn siết, ánh mắt lười biếng quét qua đám đông như thể đang săn.
Trần Đăng Dương ghé sát vào tai hắn, mùi rượu bourbon quyện khói thơm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có hàng mới. Bên pháp y.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không chơi xác chết.
Quang Anh cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn mở hờ, như thể vừa ngửi thấy mùi gì đó...khác.
----------
Ở cánh cửa bar, Hoàng Đức Duy bước vào.
Đèn đỏ trượt qua bờ môi cậu như rót máu lên tuyết. Cậu mặc sơ mi trắng, mở ba cúc trên, lộ làn da cổ thanh thoát mà dai dẳng, kiểu da mà chỉ cần ánh nhìn cũng khiến kẻ khác muốn đặt dấu răng. Vài người ngoái lại. Có kẻ huýt sáo. Duy lơ đễnh như không nghe thấy, mắt quét qua căn phòng ồn ào một cách vô cảm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bar gì mà tối thui, như hiện trường vụ án.//cậu lầm bầm với An//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Redlight mà.//cười, nhún vai//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Màu của dục vọng và tội lỗi.
Duy khẽ nhếch môi, ánh mắt dừng lại ở tầng VIP trên cao, nơi có một ánh nhìn chưa từng rời khỏi cậu kể từ lúc bước vào.
Chạm mắt nhau.
Lần đầu.
Quang Anh chống cằm, chậm rãi dụi điếu thuốc vào gạt tàn pha lê, rồi rướn người đứng dậy. Ánh đèn phản chiếu lên thắt lưng đen nhánh, chiếc áo sơ mi không cài hết nút, để lộ đường nguc sắc nét dưới lớp da lạnh lùng.
Hắn không nói gì. Chỉ đi xuống.
Mỗi bước đều chậm, đều chắc, như đang đến bắt một con mồi chưa biết mình đã bị đánh dấu.
...
...
Pháp y thật à?
Giọng trầm đục vang lên phía sau Duy. Cậu quay lại. Người đàn ông kia đã đứng sau lưng mình từ bao giờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn anh là ai?//nhướn mày//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không nhớ có gọi đồ uống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không cần gọi, tôi biết cậu thích gì.//mỉm cười//
Hắn đặt ly rượu lên quầy. Rượu đỏ, đặc như máu.
Duy nhìn ly, rồi nhìn ánh mắt người đối diện. Trong đôi mắt ấy không có câu hỏi, chỉ có tuyên bố.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh thường tán tỉnh người lạ bằng rượu và ánh mắt như súng ngắn vậy à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Chỉ với kẻ khiến tôi muốn phạm tội.
Duy bật cười, nhưng thứ cậu nhận lại là bàn tay luồn ra sau eo, kéo sát vào nguc Quang Anh.
Cơ thể họ chạm nhau. Cả hai đều nghe rõ tiếng thở của đối phương. Nhịp tim, kề da.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh biết tôi là ai không?//nghiêng đầu, hơi thở lướt qua cổ hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi có quyền giải phẫu anh nếu có lệnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Và tôi, có thể khiến cậu tình nguyện nằm lên bàn mổ.//ghé sát tai cậu, giọng khàn//
Bàn tay hắn trượt xuống sống lưng Duy, siết nhẹ như dấu tay sẽ in mãi vào da.
----------
Một chiếc thang máy riêng mở ra. Duy bị kéo vào. Cửa đóng. Chỉ còn hai người, ánh sáng mờ như sắp tắt. Không ai lên tiếng. Tay hắn áp sát cậu vào tường kính.
Hôn.
Miệng hắn lạnh, nhưng lưỡi thì nóng rực. Không có nụ hôn nào mềm mại. Hắn ngấu nghiến như đang muốn liếm hết mọi dấu vết trên cổ cậu. Duy rên khẽ một tiếng, tiếng rên nhỏ đến mức bản thân cậu cũng bất ngờ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dừng.//đẩy nhẹ hắn//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Da cậu nói khác.//trượt môi xuống cổ, cắn//
Cậu thở mạnh, tay run khẽ khi siết lấy vạt áo hắn, không biết là để đẩy ra hay kéo lại.
----------
Phòng VIP tầng cao nhất. Cửa mở bằng dấu vân tay. Chiếc ghế dài da đỏ như vừa bị bóc da người. Mùi thuốc lá, rượu, da thịt.
Quang Anh đẩy Duy xuống sofa. Không ai cởi đồ, chúng tự tuột khỏi người như thể biết vị trí nào của cơ thể cần thở trước. Mỗi cú chạm như truyền điện. Duy ngoái đầu, rên khẽ khi bị tay hắn siết eo, môi hắn day xuống hõm cổ, cắn – liếm – thì thầm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chất độc của cậu...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Gì?//thở//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...ngọt như thuốc mê.
----------
Sau đó, chỉ còn tiếng thở, tiếng rên, và tiếng kim loại từ chiếc đồng hồ hắn tháo vội. Duy không nhớ mình nói gì. Chỉ nhớ da mình lần đầu run lên vì một người xa lạ.
-END-
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play