TRÒ CHƠI THẺ ĐỎ [Cực Hàng - JiHang]
Cuộc chơi bắt đầu
Ngày thứ hai ở trường TF.
Tả Hàng bước vào lớp, vẫn với dáng vẻ bình thản và đôi mắt không gợn sóng. Nhưng cậu biết rõ: những ánh mắt xung quanh không còn đơn giản nữa.
Người thì khinh thường.
Người thì hiếu kỳ.
Người thì… chờ xem kẻ từ khu ổ chuột sẽ ngã gục như thế nào.
Trên bàn học của cậu hôm nay, thay vì sách vở, là một ly nước màu xanh lạ lẫm.
Cậu không cần nghĩ nhiều. Chắc chắn là do F4
Tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Tả Hàng ngẩng lên thì thấy Trương Cực đang tựa người vào khung cửa lớp, tay đút túi quần, môi nhếch lên đầy khiêu khích.
Trương Cực - hắn
Uống đi. Tao nghe nói dân nghèo hay khát nước(Hắn cười lạnh)
Tả Hàng - cậu
(đáp lại bằng một ánh nhìn bình thản)Cảm ơn. Nhưng tôi không khát.
Trương Tuấn Hào
Ồ? Mày chê à?(Trương Tuấn Hào xuất hiện bên cạnh, giọng cười cợt)
Trương Tuấn Hào
Ly nước này là do chính tay Trương thiếu gia ‘pha chế’ đấy.
Tả Hàng - cậu
Thật tiếc.(đứng dậy, cầm ly nước lên, bước ra khỏi bàn)
Tả Hàng - cậu
Tôi không uống thứ gì được đưa từ bàn tay của kẻ không sạch
Cả lớp ồ lên. Một vài học sinh che miệng, số khác ngồi im lặng nhìn nhau, không dám xen vào.
Trương Cực khựng lại một chút, rồi chậm rãi bước tới. Cả không gian như đóng băng khi hai người đối diện.
Trương Cực - hắn
Giỏi đấy.(Hắn nhìn thẳng vào mắt Tả Hàng)
Trương Cực - hắn
Mày muốn làm người hùng hả?
Tả Hàng - cậu
Không. Tôi chỉ không muốn làm con cờ.
Tả Hàng - cậu
Nếu mấy người có trò nào hay hơn, cứ chơi tiếp. Tôi vẫn còn dư thời gian.
Trương Cực siết tay lại, ánh mắt tối sầm. Nhưng hắn không tát, không quát, không giận. Chỉ lùi lại một bước, nghiêng đầu nói với Chu Chí Hâm:
Trương Cực - hắn
Trò chơi bắt đầu.
Tả Hàng bị đổi chỗ – từ hàng đầu yên tĩnh ra sát cửa sổ nơi nắng chói chang và lưng đau ê ẩm. Cậu mở hộp cơm, thì thấy nắp hộp bị ai đó đục lỗ, thức ăn đổ hết ra ngoài.
Giày cậu bị buộc dây với nhau, cặp sách bị viết dòng chữ: “Cút khỏi TF, rác rưởi.”
Nhưng Tả Hàng không khóc, không giận. Cậu lặng lẽ lau sạch, gỡ dây, lấy vở ra học như thường.
Trong góc hành lang, Trương Cực đứng khoanh tay nhìn cậu từ xa.
Trương Cực - hắn
Chẳng lẽ… nó không có giới hạn?(Hắn cau mày)
Chu Chí Hâm đứng bên, rút điếu thuốc, giọng trầm:
Chu Chí Hâm
Nó lì hơn anh nghĩ
Trương Tuấn Hào
Hay là nó ngu?(Tuấn Hào cười.)
Dư Vũ Hàm
Không.(đột ngột lên tiếng)
Dư Vũ Hàm
Nó… thông minh. Nhưng quá tự tin.
Trương Cực - hắn
(khẽ hừ lạnh)Chúng ta thử một chiêu mới.
Tin đồn lan khắp trường:
“Tả Hàng từng đi ăn cắp.”
“Mẹ cậu ấy từng bị bắt vì bán hàng rong lấn chiếm vỉa hè.”
“Cậu ta là đồ rác rưởi giả vờ làm học sinh giỏi.”
Học sinh nhìn cậu bằng ánh mắt khinh miệt. Có người cố ý đẩy vai cậu khi đi ngang. Có người viết bậy lên bàn cậu.
Nhưng Tả Hàng vẫn đi thẳng, không cúi đầu.
Giờ ra chơi, cậu bị gọi lên sân thượng. Và đương nhiên – F4 đã đứng chờ sẵn.
Trương Cực bước tới, đưa điện thoại ra:
Trương Cực - hắn
Muốn xem không? Đây là đoạn video mẹ mày bị xô té giữa chợ đêm. Tao vừa nhận từ đội ‘bạn cũ’.
Tả Hàng sững người. Cậu nhận ra… cảnh đó là thật. Là buổi chiều mưa năm ngoái, mẹ cậu trượt ngã, chân rướm máu, còn người xung quanh thì cười nhạo.
Trương Cực - hắn
Muốn tao cho cả trường xem?(nhếch môi)
Tả Hàng mím môi. Tay siết chặt nhưng vẫn cố giữ giọng bình thản:
Tả Hàng - cậu
Anh muốn gì?
Trương Cực - hắn
Tao muốn mày câm mồm, cúi đầu, và biến khỏi cái trường này.
Trương Cực - hắn
(nói dứt khoát)Vì mày không thuộc về nơi này.”
Lần đầu tiên, Tả Hàng im lặng. Cậu không cãi. Không phản ứng.
Nhưng rồi cậu ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, nhưng ánh nhìn vẫn vững:
Tả Hàng - cậu
Tôi thuộc về nơi nào là do tôi quyết định. Mẹ tôi có thể bán hàng rong, có thể ngã, có thể nghèo. Nhưng bà ấy chưa bao giờ dạy tôi sống cúi đầu trước kẻ khác
Câu nói như một cú đấm vào lòng Trương Cực
Đôi mắt ấy — rõ ràng là tức giận, đau đớn, nhưng vẫn thẳng lưng như một ngọn cỏ không chịu gãy.
Cả sân thượng lặng đi vài giây. Rồi Trương Cực quay mặt đi, cất điện thoại.
Hắn không nói gì. Cũng không cười nữa.
Tối hôm đó, trong phòng riêng của mình, Trương Cực nằm dài trên sofa, ánh đèn mờ
Đôi mắt hắn nhìn trần nhà, rồi bất chợt nhớ đến ánh mắt của Tả Hàng khi nói:
“Tôi không cúi đầu trước ai cả.”
Trái tim hắn, vốn luôn đóng băng…
…đã khẽ lay động một nhịp.
Comments