TRÒ CHƠI THẺ ĐỎ [Cực Hàng - JiHang]
Cậu học sinh từ khu ổ chuột
Ngôi trường TF – biểu tượng của giới thượng lưu. Từ những bậc tam đại thế gia cho tới con cháu các tập đoàn khổng lồ, tất cả học sinh nơi đây đều đi xe sang, mặc đồng phục thiết kế riêng, uống trà chiều và dùng iPad để làm bài tập.
Trường không chỉ nổi tiếng vì chất lượng giảng dạy mà còn vì một nhóm học sinh quyền lực được mệnh danh là F4 – viết tắt của “Four Flames”, bốn ngọn lửa đốt cháy mọi kẻ dám cản đường họ.
Trưởng nhóm là Trương Cực – con trai độc nhất của chủ tịch Trương Thị, đẹp trai, cao ráo, đôi mắt lạnh như sương mùa đông. Kế tiếp là Chu Chí Hâm – người thừa kế mafia ngầm, Trương Tuấn Hào – người mẫu kiêm thiếu gia ngành giải trí, và Dư Vũ Hàm – hacker thiên tài với chỉ số IQ 189.
Luật bất thành văn của F4: Ai nhận được chiếc thẻ đỏ khắc logo F4, nghĩa là đã bị nhóm để mắt tới – và chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến mức phải chuyển trường.
Thế nhưng, có một sự khác biệt lặng lẽ len lỏi giữa ánh hào quang ấy — một cậu trai với mái tóc đen rối nhẹ, chiếc ba lô cũ bạc màu và đôi giày thể thao đã sờn gót bước vào cổng trường, không ai quen, không ai đợi.
Tả Hàng, con trai của một người mẹ bán hàng rong ở góc chợ đêm. Cậu được đặc cách vào TF nhờ thành tích học tập phi thường — thủ khoa tuyển sinh toàn quốc, đạt học bổng 100%. Trong mắt các học sinh khác, cậu là “vết mực” giữa trang giấy lụa.
Tả Hàng quen rồi. Cậu biết thế giới không công bằng. Nhưng cậu chẳng cần họ thương hại.
Vừa đến ngày đầu tiên, cậu đã được “chào mừng” bằng một cái thẻ đỏ nằm ngay ngắn trong ngăn bàn.
Thẻ được khắc tinh xảo: một ký hiệu mạ vàng hình tia sét, bên dưới là chữ “F4”.
Không cần ai giải thích, Tả Hàng cũng nghe lời đồn.
Ai nhận thẻ này sẽ bị nhóm F4 chọn làm “trò chơi” — bị bắt nạt, bêu riếu, bày trò chơi khăm. Có người phải chuyển trường, có người sợ đến phát khóc.
Nhưng Tả Hàng chỉ mỉm cười, nhét lại thẻ vào ngăn bàn rồi lấy vở ra học như chưa có gì xảy ra.
Cả sân trường dừng lại khi bốn người con trai bước qua. Ánh mắt nữ sinh mơ màng, nam sinh cúi đầu né tránh. F4 — quyền lực, đẹp trai, ngạo nghễ.
Trương Cực - hắn
Dẫn nó ra sân sau. (Trương Cực, trưởng nhóm F4, lạnh lùng ra lệnh, đôi mắt sẫm màu ánh lên sự coi thường)
Cậu là con trai tập đoàn Trương thị – chủ tịch hàng nghìn chi nhánh khắp Á Đông. Gương mặt sắc sảo như điêu khắc, đôi môi mỏng, ánh mắt tự phụ, dáng đi khiến người khác muốn quỳ xuống. Không ai dám trái lời Trương Cực.
Chu Chí Hâm, Trương Tuấn Hào và Dư Vũ Hàm liếc nhìn nhau, rồi cười nhạt.
Ba phút sau, Tả Hàng bị kéo ra sân sau – nơi không camera, không giáo viên nào dám bén mảng. Một vệt nắng nghiêng nghiêng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên đôi mắt vẫn bình thản của cậu.
Trương Cực đứng khoanh tay trước mặt, nghiêng đầu nhìn cậu như thể một món đồ rẻ tiền:
Trương Cực - hắn
Biết cái này không?(Hắn giơ ra thẻ đỏ)
Tả Hàng - cậu
Rồi. (trả lời, ánh mắt không tránh né)
Trương Cực - hắn
Và mày vẫn dám… ừm, vẫn dám giữ im lặng như không có gì? Mày nghĩ cái thẻ này là đồ chơi?
Tả Hàng - cậu
(bật cười nhẹ, giọng nói ấm áp nhưng vững chãi)
Tả Hàng - cậu
Tôi nghĩ… những người in thẻ này mới giống con nít chơi trò “vua với lính
Chu Chí Hâm nhíu mày, Tuấn Hào nhướng mày đầy thích thú. Nhưng Trương Cực thì lạnh hẳn đi.
Trương Cực - hắn
Mày đang thách tao?(Giọng hắn trầm, thấp như tiếng sấm đầu mùa)
Tả Hàng - cậu
Không. Tôi đang nói thật. (bước lên một bước, mắt nhìn thẳng Trương Cực)
Tả Hàng - cậu
Tôi vào đây để học. Không phải để diễn vai “nạn nhân”. Các người có thể làm gì thì làm, nhưng đừng mong tôi cúi đầu.
Trương Cực chưa bao giờ bị một ai nói như thế. Nhất là từ một đứa… nghèo. Quần áo rẻ tiền, giày rách, mùi mồ hôi của lao động, không chút danh tiếng.
Thế mà ánh mắt cậu ấy… lại trong veo, gan lì đến mức không hiểu sợ là gì.
Trương Cực - hắn
Mày gan đấy. (Trương Cực cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh)
Trương Cực - hắn
Tốt. Tao thích đứa có xương sống. Để xem… mày còn đứng được bao lâu.
Hắn quay lưng bỏ đi, ra hiệu cho F4 rút. Nhưng trước khi rời đi, hắn dừng lại, nói nhỏ đủ để Tả Hàng nghe:
Trương Cực - hắn
Tao sẽ đích thân “dạy” mày thế nào là sống trong trường TF.
Cơn gió lùa qua, lá khô bay nhẹ. Còn Tả Hàng vẫn đứng đó, lặng im — nhưng tim bắt đầu đập nhanh.
Không phải vì sợ.
Mà vì… cậu lần đầu cảm thấy ánh mắt một người khiến mình run rẩy như vậy.
Comments