Lệch nhịp

Sau sự kiện ở sân thượng, cả trường ngỡ Tả Hàng sẽ xin nghỉ học, chuyển trường, hoặc ít nhất cũng sẽ sống khép mình lại. Nhưng không…
Ngày hôm sau, cậu vẫn đến lớp đúng giờ, áo sơ mi trắng thẳng thớm, đôi mắt trong veo nhìn thẳng lên bảng.
Không ai còn dám gọi cậu là “rác rưởi”. Không ai dám nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường. Bởi vì… cậu không gục ngã.
Trong khi đó, Trương Cực – người luôn quen với cảm giác nắm mọi thứ trong tay, lần đầu thấy… mất kiểm soát.
Buổi tối tại biệt thự Trương gia.
Trương Cực ngồi một mình trong phòng gym. Mồ hôi nhỏ giọt từ cằm hắn xuống nền sàn. Nhưng tay vẫn không ngừng nâng tạ.
Hắn đang… giận. Nhưng không biết giận ai.
Chu Chí Hâm đẩy cửa bước vào, khoanh tay dựa vào tường:
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh đang nổi điên vì thằng nhóc đó à?
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Cậu ta láo.(đáp cụt lủn)
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Không. Cậu ta đủ cứng đầu để chạm vào lòng tự trọng của anh.(cười mỉm, rồi tiến lại gần)
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Hoặc… cậu ta đủ đặc biệt để anh bắt đầu để ý.
Trương Cực ném cục tạ xuống, đứng bật dậy, nhìn thẳng Chí Hâm:
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Ý cậu là gì?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ý tôi là…(nhún vai)
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nếu là người khác, chắc anh đã đá ra khỏi trường. Nhưng với cậu ta, anh cứ chơi mãi, rồi thất bại, rồi lại tiếp tục. Tại sao?
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
(im lặng)
Cậu nhóc đó – với ánh mắt bình tĩnh, với giọng nói dịu dàng, với sự ngang ngược đầy nguyên tắc – khiến hắn không thể ngừng nghĩ đến.
Hắn không muốn thừa nhận, nhưng… mỗi đêm, ánh mắt của Tả Hàng lại hiện lên trong đầu hắn – rõ ràng đến khó chịu.
Sáng thứ Bảy.
TF tổ chức buổi học ngoại khóa tại thư viện cổ – nơi chỉ có học sinh hạng A mới được tham gia. Tất nhiên, Tả Hàng có tên trong danh sách.
Khi bước vào phòng, cậu hơi sững người. Vì Trương Cực cũng ở đó – đang ngồi một mình ở chiếc bàn gần cửa sổ, đọc sách.
Không ai dám ngồi gần hắn.
Nhưng Tả Hàng không nghĩ ngợi. Cậu bước thẳng vào, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện, mở sách. Không nhìn hắn. Không chào.
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Gan nhỉ. ?(lên tiếng, giọng trầm nhưng mang ý trêu chọc)
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Biết tao ngồi đây mà vẫn dám vào?
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
(lật sách, đáp nhỏ)
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
Anh không phải vua. Cái bàn này không có tên anh.
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
(nheo mắt. Hắn chống cằm nhìn cậu)
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Vậy mày nghĩ tao là gì?
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
…Là một người thích kiểm soát người khác để che giấu cảm giác trống rỗng bên trong
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
(sững lại vài giây)
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
(bật cười nhẹ:)
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Ồ, mày học tâm lý à?
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
Không. Tôi chỉ nhìn thấy rõ những người giống tôi.(mím môi)
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
Tôi cũng từng ghét cả thế giới, cho đến khi nhận ra, thế giới chẳng quan tâm tôi nghĩ gì.
Câu nói đó như cắt thẳng vào lồng ngực Trương Cực. Vì nó giống… chính hắn.
Cuối buổi học, trời bất chợt đổ mưa.
Tả Hàng đứng trú dưới hiên thư viện. Cậu không mang áo mưa. Mẹ cậu còn đang đi bán, không thể đón sớm. Bạn thân thì hôm nay nghỉ học.
Bất chợt, một chiếc ô đen che lên đầu cậu. Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng. Là Trương Cực.
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Đi thôi.( nói khẽ, không nhìn cậu)
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
Không cần. Tôi có thể chờ mưa tạnh.(lùi lại)
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Nghe lời đi.(nghiêng đầu)
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Tao không muốn mày cảm cúm rồi vắng mặt. Tao… chưa chơi chán.
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
Vậy à?(ngước nhìn hắn, rồi gật nhẹ)Được thôi.
Hai người sánh bước dưới mưa. Không ai nói gì, nhưng bước chân lại rất đều. Dù là lần đầu đi cùng nhau như thế, lại thấy… chẳng lạ chút nào.
Gió lạnh thổi qua, khiến bàn tay Tả Hàng run nhẹ. Hắn khựng lại một chút, rồi… lặng lẽ đút một tay vào túi áo khoác, kéo nhẹ tay cậu vào.
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
(ngỡ ngàng)
Tả Hàng - cậu
Tả Hàng - cậu
Anh…
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Cầm chặt. Lạnh tay lắm đấy, đồ ương bướng.(Giọng trầm, hơi khàn)
Trương Cực - hắn
Trương Cực - hắn
Không ai chăm lo cho mày thì tự biết giữ gìn lấy
Tối hôm đó, Tả Hàng nằm trên giường. Cậu nhớ lại ánh mắt dịu dàng hiếm có của Trương Cực. Trái tim… đập loạn.
Không biết từ khi nào, người mà cậu nghĩ sẽ là “kẻ thù” của mình… lại bắt đầu xuất hiện quá nhiều trong tâm trí.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play